
NHẪN ĐÔNG
- Cập nhật
- 1 tuần trước
- Loại
- Truyện Chữ
- Thể loại
- Cổ ĐạiNữ Cường
- Team
- HOA VÔ ƯU
- Lượt xem
- 2,221
- Yêu thích
- 2
- Lượt theo dõi
- 1
- Trạng thái
- Đã đủ bộ
Mùa đông ở Kinh thành thật lạnh.
Ta chỉ nhớ nhà mình ở Kim Lăng, nhưng chẳng còn ấn tượng gì về phố phường ngõ xóm, tên phụ mẫu hay dung mạo của họ …cũng đều quên sạch.
Khi bị bọn buôn người bắt đi, ta còn quá nhỏ.
Chỉ thỉnh thoảng mới mơ thấy Tết Đoan Ngọ, có thả đèn trên nước.
Mơ mơ màng màng, có một cô nương đáng yêu gọi ta: “Tiểu thư,”
Chiếc vòng bạc trên tay nàng lấp lánh, đẹp lạ thường.
Ta bị bọn buôn người bán đi bán lại qua nhiều nhà chủ, đến khi vào phủ Mạnh gia ở Kinh thành thì ta đã mười ba tuổi.
Đại tiểu thư Mạnh gia cũng mười ba, đang cần một người đọc sách cùng.
Thấy ta lờ mờ biết mấy chữ, họ cho ta hầu hạ tiểu thư, quét dọn thư phòng.
Mạnh gia là gia đình tốt, nề nếp thư hương, con gái cũng được học hành, người hầu không bị đánh chửi tùy tiện.
Ta thầm cầu trời khấn Phật, xin cho ta được ở lại đây hầu hạ tiểu thư, đừng để bị bán đi nữa.
Đến khi ta vừa tròn mười lăm, đủ tuổi cập kê, đại tiểu thư Mạnh Lê Nhụy đã trở thành một trong những mỹ nhân hàng đầu Kinh thành.
Lông mày như liễu, mắt phượng long lanh, dáng vẻ mảnh mai uyển chuyển.
Phu nhân, lão gia cùng ba vị ca ca cưng nàng như trân châu bảo ngọc, khiến cho mấy tiểu thiếp và thứ nữ trong phủ nảy sinh lòng ghen ghét.
Lòng người hiểm độc, lời nói càng dễ khiến người khác mê muội
Hôm ấy không biết vì sao tiểu thư lại đồng ý cùng di nương và nhị tiểu thư Mạnh Đào Ngữ lên Kim Đỉnh Tự dâng hương.
Ăn xong cơm chay còn dự định nghỉ lại một đêm.
Quả nhiên đã xảy ra chuyện.
Đêm ấy có một toán cường đạo lẻn vào phòng cư sĩ, nhắm thẳng đến chỗ đại tiểu thư.
Trước khi ngủ ta đã thấy trong lòng bất an, liền cố sức khuyên tiểu thư sang kinh các chép kinh, cầu phúc cho đại thiếu gia đang bị điều đến Khúc Châu.
Tiểu thư vốn là người thiện lương, ngẫm thấy chép kinh suốt đêm sẽ tích được nhiều phúc, bèn nghe lời ta.
Chỉ mang theo ma ma trực đêm, không muốn ta phải thức trắng cùng.
Đêm ấy, ta thay nàng hứng họa.
Sáng hôm sau, tiểu thư thấy ta áo quần xộc xệch, thần sắc hoảng hốt, ôm lấy ta mà khóc đến trời đất cảm động.
Di nương và Mạnh Đào Ngữ cũng làm ra vẻ đau lòng, rơi vài giọt lệ giả tạo.
Về đến Mạnh phủ, mọi người đều nói ta ô uế, không may mắn.
Phu nhân cũng lo ngại thanh danh của phủ, định đem ta bán vào xưởng làm việc nặng nhọc cho dứt điểm.
Chính là tiểu thư, quỳ gối trước mặt lão gia và phu nhân, khóc nói nếu không nhờ ta khuyên nàng đêm ấy, thì người chịu nhục hôm đó đã là nàng.
Nếu Mạnh gia đối xử với ta như thế, tức là vong ân bội nghĩa.
Từng câu từng chữ nàng nói như thấm máu.
Lão gia bị nói đến đỏ mặt, đành cho ta tiếp tục ở lại phủ, chỉ là không tiện để ta tiếp tục hầu hạ tiểu thư chưa xuất giá.
Vì thế, ta bị điều sang làm việc trong hậu trù.
