Nam nhân trong nhà tiếp đãi ở tiền viện, ta được dẫn vào nội viện gặp phu nhân.
Bà rất cẩn trọng, chỉ mang theo một quản gia phụ nữ.
Giữa chân mày bà có một nốt ruồi đỏ nhỏ như hạt gạo, giống hệt ta.
Khi cười, có hai lúm đồng tiền rất nhẹ.
Bà hỏi han rất kỹ.
Khi ta kể lúc nhỏ nhà ở sau hẻm, cạnh con sông trồng đầy liễu, mỗi khi xuân đến, liễu bay tơ làm ta hắt xì liên tục...
Phu nhân khẽ run mi, vội nâng chén trà lên che giấu.
Lòng ta chợt dâng lên nỗi xót xa, vừa mong ngóng, lại vừa sợ hãi.
Phu nhân đặt chén trà xuống, bối rối vò khăn, đưa tay định gọi ta lại gần.
Lúc ấy, quản gia ghé tai nói nhỏ một hồi.
Phu nhân cứng mặt, tay đưa giữa chừng rồi rũ xuống.
Miệng cười gượng gạo: “Không biết cô nương có vật gì làm tín vật không?”
Ta sững lại.
Sớm đã nói với đại thiếu gia, đêm bị bắt đi, tất cả đồ quý trên người đều bị cướp sạch, ngay cả đôi hài thêu cũng không giữ lại được.
Ta ngơ ngác đáp: “Không có, thân vô sở hữu.”
Quản gia dịu dàng mỉm cười: “Cô nương thật đáng thương. Cầm lấy thỏi bạc này, về phủ làm việc chăm chỉ, sau này nhất định có phúc.”
Khi ta được tiễn ra ngoài một cách khách khí, vẫn kịp thấy phu nhân khẽ lau khóe mắt.
Trên cổ tay quản gia là đôi vòng bạc, lấp lánh, trông quen đến nao lòng.
5.
Ta lặng lẽ ngồi trong xe ngựa đợi Mạnh Viễn Đường.
Chàng dự yến đến tận khi đèn lồng được thắp lên mới từ biệt chủ nhân.
Thấy ta chờ sẵn từ lâu, chàng chẳng hề ngạc nhiên.
Trên người vương mùi rượu nhàn nhạt, xen lẫn khí lạnh, thoát khỏi vẻ chín chắn thường ngày, có chút tùy ý buông lơi.
Chàng hỏi một câu nửa đùa nửa thật:
“Người ta không nhận ngươi sao?”
Ta vốn không thấy quá đau lòng, nhưng bị chàng hỏi như thế, nước mắt bỗng trào ra không kiểm soát nổi.
Ta vừa khóc vừa lắp bắp:
“Ta là… ta là người Kim Lăng, sau vườn nhà ta có con sông nhỏ… nhưng… ta chẳng có tín vật gì cả…”
Vừa khóc vừa lẩm bẩm, Mạnh Viễn Đường không cắt lời.
Đợi ta khóc xong, đầu đau như búa bổ, mới phát hiện sao vẫn chưa về tới phủ.
“Ta bảo phu xe vòng qua vài phố. Ngươi mà trở về với bộ dạng thế này, e là không hay.”
“Thiếu gia, ta có thể hỏi người một câu không?”
Ta ngẩng đầu nhìn chàng.
“Muốn hỏi vì sao ta lại giúp ngươi?”
Mạnh Viễn Đường thẳng thắn đáp,
“Ban đầu là vì ngươi từng cứu Lê Nhụy, nàng ấy nài nỉ ta chiếu cố ngươi một chút. Nhưng…”
Chàng hơi nghiêng người lại gần,
“Về sau ta phát hiện, ngươi không giống những người khác. Thật thú vị.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/nhan-dong/chuong-3-neu-nguoi-dong-y.html.]
Ta rưng rưng hỏi:
“Vì chuyện ở chùa Kim Đỉnh sao? Vì ta không tự tử, mặt dày sống tiếp?”
Chàng bật cười nhẹ:
“Ngươi nói đúng, kẻ sai là bọn chúng, ngươi chẳng có gì sai cả, việc gì phải tìm chết?”
Khi nói câu đó, miệng thì cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo rợn người.
Nghe đâu vào tháng Chạp, di nương ngã xuống nước, bị dọa đến phát bệnh, chẳng bao lâu thì qua đời.
Mạnh Đào Ngữ bị đuổi về trang viện, gả cho một gã quản sự, từ đó không được phép trở về kinh.
Ta nhìn Mạnh Viễn Đường, bất giác rùng mình.
Chàng bất ngờ vuốt nhẹ mái tóc ta, nghiêng người nói:
“Ngươi là một người đặc biệt, Nhẫn Đông.”
………..
Sau Tết Nguyên tiêu, nghe nói nhà họ Vương ở Kim Lăng đã hồi hương.
Ta ngã bệnh một trận nặng.
Khi khỏi bệnh, Mạnh Viễn Đường cho người đưa đến một chiếc hộp.
Ta mở ra, là một con d.a.o găm hình rắn dài năm tấc.
Ta không nhịn được bật cười:
“Nói ta là người đặc biệt, rõ ràng chính Mạnh Viễn Đường mới là người đặc biệt.”
Mùa xuân năm ấy, Mạnh Lê Nhụy được định thân.
Tuy Mạnh phủ không phải thế tộc quyền quý, nhưng danh tiếng của tiểu thư vang khắp Kinh thành: đoan trang, hiền hậu, nhu mì, xứng đôi với con trai của phủ Định Viễn Hầu – Kiều Duẫn Trí.
Lão gia và phu nhân vô cùng hân hoan, tiểu thư cũng rất hài lòng với mối hôn sự này.
Một lần Mạnh Viễn Đường lại tới tìm ta, ta vui vẻ kéo tay chàng hỏi:
“Tiểu thư đính hôn, chuyện vui như vậy, sao trông người chẳng vui vẻ gì?”
Chàng cau mày:
“Gả vào nhà cao cửa rộng, đâu dễ dàng gì? Lê Nhụy lại mềm yếu, gặp phải chuyện uất ức, nhà mẹ đẻ cũng khó mà đỡ được.”
Ta nghe vậy, lòng lạnh nửa phần.
Vốn định tặng tiểu thư lễ vật xuất giá, bây giờ chỉ thấy bị giội một gáo nước lạnh.
Mạnh Viễn Đường ngập ngừng nói:
“Nhẫn Đông, ta đã xin mẫu thân cho ngươi một ân huệ. Ngươi suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời ta.”
Thấy sắc mặt chàng nghiêm túc, ta cũng thu lại vẻ đùa cợt, gật đầu.
“Nếu ngươi đồng ý…”
Chàng hiếm khi lúng túng như thế,
“Nếu ngươi bằng lòng, đợi Lê Nhụy xuất giá, ta sẽ nạp ngươi làm… làm thiếp.”
Khi nói đến hai chữ “thiếp thất”, chàng gần như chỉ thì thầm bên tai.
Sợ ta từ chối, chàng vội vã nói thêm:
“Nếu không muốn, ngươi cũng có thể đi theo Lê Nhụy về phủ Định Viễn Hầu.”
Ta biết Mạnh Viễn Đường đối với ta có phần khác biệt, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ấy.
Từ sau đêm ở chùa Kim Đỉnh, ta đã dứt bỏ ý nghĩ lấy chồng, chỉ muốn làm bếp, dựa vào tay nghề mà sống.
Ta nhìn chàng.
Trước đây chỉ thấy chàng là đại thiếu gia, chưa từng để ý kỹ.
Giờ nhìn rõ, chàng thực ra rất nho nhã thanh tú, chỉ là sống lâu trong quan trường, gương mặt luôn mang vẻ lạnh nhạt, khiến người ta khó lòng đoán được tâm ý.