Yêu hận đan xen - 1

Cập nhật lúc: 2025-04-18 12:01:31
Lượt xem: 153

YÊU HẬN ĐAN XEN [FULL]

 

 

Nguồn: Zhihu

Raw: Deĩng

Edit: Nhân Trí

 

Lúc chia tay với bạn trai, chúng tôi đã cãi nhau rất khó coi.

 

Năm anh yêu tôi nhất, tôi nhận ba triệu mẹ anh cho, phá bỏ con của chúng tôi, phản bội anh.

 

Anh quỳ gối bên ngoài phòng phẫu thuật phá thai, khóc lóc van xin tôi, đừng tàn nhẫn như vậy. Anh nói, anh sẽ hận tôi cả đời.

 

Sáu năm sau gặp lại, anh đã tìm được một cô bạn gái xinh đẹp, môn đăng hộ đối, bọn họ sắp kết hôn. Còn tôi đang trong tình cảnh chật vật tìm được anh, muốn mượn một ít tiền.

 

Anh ép tôi đến hôn lễ của anh, muốn tôi tận mắt nhìn thấy anh cưới người phụ nữ khác về nhà.

 

Anh hỏi tôi có hối hận không?

 

Anh vẫn chưa biết, tôi đã nuôi con một mình. Đứa trẻ đó đang bị bệnh và sắp chết.

 

1.

 

Năm thứ sáu sau khi chia tay, tôi gặp lại Giang Ngạn vào thời điểm chật vật nhất trong cuộc đời.

 

Đó là ngày họp lớp, tất cả mọi người đều không ngờ Giang Ngạn sẽ đến.

 

Có người nói đùa, hỏi anh: “Ông chủ Giang chưa bao giờ liên lạc với chúng tôi, sao năm nay lại đột nhiên tới tham gia họp lớp?”

 

Tôi ngồi trong góc, sống lưng cứng đờ, ngẩng đầu nhìn thấy Giang Ngạn ngậm điếu thuốc trong miệng, lạnh lùng nhìn tôi.

 

Tất cả mọi người đều biết, trước kia Giang Ngạn yêu tôi nhiều thế nào. Anh là thiếu gia nhà giàu nhưng gặp phải tiếng sét ái tình với với tôi.

 

Năm đó, anh vì tôi mà đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, không cần quyền lực, cũng không cần tiền, gắng hết sức để ở bên tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/yeu-han-dan-xen/1.html.]

Chúng tôi ở trong một căn phòng trọ nhỏ, ăn cùng một bát mì, ăn chung một bát cháo, sống rất vất vả, nhưng rất hạnh phúc. Mỗi một đêm triền miên, mười ngón tay chúng tôi đan vào nhau, thề sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.

 

Sau đó, tôi có thai. Mẹ anh tôi cho tôi ba triệu để tôi phá thai và từ bỏ anh.

 

Ngày đó, Giang Ngạn quỳ gối bên ngoài phòng phẫu thuật, hung hăng đập mạnh cửa phòng phẫu thuật. Anh khóc lóc van xin tôi hết lần này đến lần khác: “Em yêu, em yêu! Anh sẽ cố gắng làm việc, cố gắng kiếm tiền, cố gắng nuôi gia đình, anh nhất định sẽ kiếm được rất nhiều rất nhiều lần ba trăm vạn, tất cả đều cho em tiêu, được không?”

 

Tôi nằm trên bàn phẫu thuật, cắn chặt môi, không để cho mình khóc thành tiếng. Cách một cánh cửa nhỏ, nghe Giang Ngạn nói, anh sẽ hận tôi cả đời.

 

2.

 

Không ai biết, lúc tôi và Giang Ngạn chia tay ầm ĩ khó coi đến mức nào.

 

Có người đẩy tôi về phía Giang Ngạn, vừa đẩy vừa cười hỏi Giang Ngạn: “Ông chủ Giang trước đây yêu Đồng Niên đến mức ngay cả mạng cũng không cần, sao lại cam lòng từ bỏ cô ấy?”

 

Tất cả mọi người đều ồn ào, nói muốn chúng tôi gương vỡ lại lành.

 

Bạn thân Giang Ngạn nhìn tôi một cái, khinh miệt cười cười, đột nhiên mở miệng nói: “Ông chủ Giang muốn kiểu phụ nữ nào mà không chiếm được?”

 

Anh ta nói, có một người phụ nữ đã theo Giang Ngạn ba năm. Người phụ nữ đó dịu dàng hơn tôi, xinh đẹp hơn tôi, thích hợp làm bạn gái của Giang Ngạn hơn tôi. Giang Ngạn và cô ấy đã yêu nhau ba năm, bạn bè anh đều gọi cô gái kia là chị dâu, nghe nói, bọn họ sắp kết hôn.

 

Tiếng cười ầm ĩ đều ngừng lại, chỉ có bạn thân Giang Ngạn vẫn còn đang cười, mời mọi người nhất định phải tham gia hôn lễ của Giang Ngạn. Anh ta ném tấm thiệp mời qua, ném vào mặt tôi, rơi vào tay tôi.

 

Tôi cúi đầu, nhìn thấy trên thiệp mời viết tên Giang Ngạn, bên cạnh tên anh là tên một cô gái khác.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Cô gái kia tên là Ôn Uyển, nghe tên liền biết là một cô gái tốt. Tôi nghĩ, cô ta nhất định hiểu chuyện hơn tôi, ngoan hơn tôi, sẽ thương người hơn tôi, sẽ không khiến Giang Ngạn khổ sở.

 

Sáu năm không gặp, xa cách lâu ngày gặp lại, biết Giang Ngạn sống rất tốt, vậy là đủ rồi.

 

Tôi có kìm nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, ngẩng đầu, nói với Giang Ngạn một tiếng: “Chúc mừng.”

 

Giang Ngạn nhìn chằm chằm tôi, nghe tôi nói chúc mừng, anh đột nhiên nở nụ cười, bóp tắt điếu thuốc trong tay, lạnh nhạt nói với tôi: “Đồng Niên, em đừng tới hôn lễ nữa.”

 

Tôi nắm chặt tấm thiệp mời màu đỏ mỏng manh kia, ngẩn người cười gật đầu, nhẹ giọng nói, được.

 

 

Loading...