YÊN CHI NỮ - Chương 1.

Cập nhật lúc: 2025-04-26 09:51:54
Lượt xem: 218

Đứa bạn thân đã lâu không liên lạc bỗng dưng gọi tôi về làng, bảo làng đang phát vợ.  

Tôi chửi nó đùa nhây, nó liền gửi một đoạn video.  

Trong video, cả chục cô gái xinh đẹp tuyệt trần, da trắng như ngọc, không mảnh vải che thân, đứng giữa sân làng, để đàn ông tha hồ sờ mó, lựa chọn.  

Tôi sốc toàn tập.  

Xem đi xem lại hơn chục lần, tôi xác nhận đúng là quay tại sân làng mình, những người đàn ông kia cũng đúng là dân trong làng.

Thậm chí tôi thấy người cha già nua, thô kệch của mình đang ôm hôn một cô gái vô cùng gợi cảm.

Cô gái đó không những không kháng cự, còn nhiệt tình đáp lại.  

Nhìn những cô gái khác, người nào cũng như tiên giáng trần, thân hình quyến rũ, biểu cảm đầy mê hoặc.

Tôi không tin nổi, thậm chí nghĩ đang quay phim gì đó.  

Hỏi đứa bạn tình hình, nhưng nó không rảnh trả lời, có lẽ đang chìm đắm trong nhục dục.  

Tôi đành thu dọn đồ đạc, hối hả trở về làng.  

Không phải vì muốn vợ, mà cảm thấy chuyện này quá sức kỳ quái, làng chắc chắn đang xảy ra chuyện cực kỳ lớn!  

•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•

Làng tôi vốn dương thịnh âm suy, mấy chục năm nay bé gái sinh ra đếm trên đầu ngón tay, trong khi bé trai đẻ không ngừng.  

Điều này khiến làng toàn những gã độc thân, hơn hai mươi đàn ông đã trung niên vẫn còn ế vợ, chưa kể đám thanh niên hai ba mươi tuổi.  

Cả làng hơn ba trăm nhân khẩu, ngoài mấy bà già và trẻ con ra thì toàn đàn ông.

Vì thế, bao nhiêu năm nay, cả làng đều khát khao có phụ nữ, mong có con gái bên ngoài về làm dâu để làng không tuyệt tự.  

Nhưng ai mà thèm gả vào làng chúng tôi?  

Làng tôi hẻo lánh, lạc hậu, mê tín, từng nổi tiếng là "làng nuôi rắn".  

"Nuôi rắn" đúng nghĩa đen là cho rắn ăn, nhưng thức ăn toàn là phụ nữ.  

Nhiều bé gái vừa chào đời đã bị cha mẹ dìm c.h.ế.t trong chậu nước, bóp cổ đến chết, hoặc vứt thẳng vào hang núi sâu cho rắn xơi.  

Người trong làng tin rắn sẽ trói buộc linh hồn bé gái, ngăn họ đầu thai, từ đó làng chỉ sinh con trai, gọi là “lấy rẻ đổi quý”.

Về sau, những bé gái lớn hơn, từ vài tuổi đến chục tuổi, nếu làm việc vụng về cũng sẽ bị cha mẹ đánh chết, quẳng vào hang rắn.  

Thậm chí có những nàng dâu mới về, bị nhà chồng hành hạ đến c.h.ế.t cũng chung số phận.  

Miễn là con gái, thì là “thứ rẻ”, hi sinh để đổi lấy con trai “cao quý”.

Vì thế, làng tôi tiếng xấu đồn xa, người xung quanh tránh còn hơn tránh tà.

Dù đã sang thế kỷ mới, chuyện “nuôi rắn” không còn xảy ra nữa, nhưng vẫn chẳng có cô gái nào dám về làm dâu.

Nghĩ đến đây, tôi đã về đến thị trấn, sau đó đón xe lam về làng.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/yen-chi-nu/chuong-1.html.]

Xóc nảy suốt hai tiếng đồng hồ mới tới cổng làng.  

Tôi đứng bên tảng đá lớn đầu làng, nhìn ngôi làng đang chìm trong ánh hoàng hôn đỏ ối, lòng chợt dâng lên cảm giác nghẹn ngào, chán ghét khó tả.

Đây là nơi tôi không bao giờ muốn trở về, mỗi lần về đều thấy bàng hoàng và ghê tởm.  

Bởi… em gái tôi cũng từng bị đem đi “nuôi rắn”.

•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•

Tôi hít sâu một hơi, bước vào làng.

Suốt chặng đường đi không thấy một bóng người. Trời đã sẩm tối mà chẳng nhà nào nổi lửa nấu cơm.

Thật kỳ quái!  

Thường ngày, ruộng đồng, ao cá, rừng cây đâu đâu cũng có dân làng làm việc, khói bếp quyện mùi cơm khiến không khí thêm nồng đậm.  

Đang hoang mang thì một bóng người lom khom chui lên từ ruộng lúa.  

Người đó nhem nhuốc bùn đất, mặt mày nôn nóng, tay xách bao tải, mắt soi mói từng ngóc ngách.  

"Bác Ngưu?" Tôi gọi.  

Đây là một trong những lão già nhất làng, nuôi cả chục con trâu nên được gọi là bác Ngưu.  

Ông từ thời trẻ đã goá vợ, con cái cũng lần lượt c.h.ế.t hết, vẫn luôn sống lẻ loi một mình.  

"Tiểu Thanh Hoa về rồi à? Mau đến nhà trưởng làng chọn vợ đi, chẳng còn mấy đâu." Ông liếc tôi một cái, chẳng thèm để tâm mà cứ lục tìm gì đó trên bờ ruộng.  

Trước đây ông không như vậy.  

Ông từng nhiệt tình coi tôi như con nuôi, cho tiền đi học, khi tôi đậu đại học, ông hô hào khắp nơi rằng tôi đậu Thanh Hoa.  

Dân làng bắt đầu gọi tôi là "Tiểu Thanh Hoa".  

"Bác tìm gì thế?" Tôi hỏi.  

Ông bực dọc giũ bao tải: "Mẹ nó, lạ thật, sao chẳng thấy con rắn nào? Bác cần ngâm rượu tráng dương."  

"Tráng dương?"  

"Hề hề."  

•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•

Ông cười quái dị, lại nhìn tôi: "Lão già như bác cũng chọn được đứa, đã lắm, mặt xinh m.ô.n.g nở... nhưng bác không còn sức nữa, phải ngâm rượu rắn, bảo đảm làm nó đẻ một thằng cu mập mạp!"  

Nói xong, ông quay đi tìm rắn chỗ khác, miệng lẩm bẩm: "Kì cục vậy, rắn đâu cả rồi? Hai ngày rồi, chẳng thấy con nào..."  

Làng tôi vốn nằm giữa núi rừng, khí hậu ẩm thấp, quanh năm rắn rết đầy đường.

Mấy trăm năm trước, dân làng còn thờ rắn làm thần hộ mệnh, xây tượng Xà Thần sau núi.  

Những lần tôi về quê, kể cả giữa mùa đông giá rét, chỉ cần lên núi nhặt củi cũng thấy rắn cuộn tròn ngủ đông đầy rẫy

Vậy mà giờ bác Ngưu lại bảo làng chẳng còn con rắn nào. 

Loading...