VIỆC MAY MẮN NHẤT LÀ GẶP ĐÚNG NGƯỜI, YÊU ĐÚNG THỜI ĐIỂM - 3

Cập nhật lúc: 2025-04-23 09:14:45
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Quản gia á?” – Đường Tiểu Niệm lật xem tài liệu, nhìn ảnh chàng trai trẻ tuấn tú, trên người tỏa ra khí chất kiêu ngạo như công tước. Cậu xuýt xoa:

“Không ngờ mấy nhân vật như trong tiểu thuyết lại có thật. Đúng là quý tộc sống động!”

 

“Giống em lắm đấy.” – Tần Khải chỉ vào bức ảnh – “Đôi mắt y chang luôn… Nhưng vẫn là em đẹp hơn, lúc em cười mắt cong cong như vầng trăng nhỏ.”

 

“Thôi đi, sao em sánh nổi với người ta.” – Đường Tiểu Niệm nhụt chí – “Còn trẻ mà đã là nhà soạn nhạc, giỏi cưỡi ngựa, thích chơi cờ vua, thần tượng của anh ta là Skarnadrovya – cái tên gì vậy trời, em chưa từng nghe luôn!”

 

“Nhưng anh dám cá là anh ta không biết làm món trứng xào cà chua ngon, cũng không biết khâu tất đâu!” – Tần Khải nắm tay cậu, nghiêm túc – “Thế nên, vẫn là Tiểu Niệm lợi hại nhất!”

 

Đường Tiểu Niệm bật cười, dùng chân đá nhẹ anh một cái.

 

Vì thân phận đặc biệt của Chodia, nên ngay từ khi anh ta đặt chân đến Q thị, Tần Khải đã đích thân dẫn theo đội vệ sĩ, bắt đầu công tác bảo vệ 24/7 sát sườn.

 

Sau giờ làm, Đường Tiểu Niệm ngồi trên thảm, một mình ăn suất cơm hộp nguội lạnh, tiện thể bật tivi xem tin tức giải trí.

 

Mọi sự chú ý đều đổ dồn vào nhà soạn nhạc trẻ người gốc Hoa đến từ châu Âu, chỉ có ánh mắt của Đường Tiểu Niệm từ đầu đến cuối vẫn dán chặt vào người đàn ông mặc đồ đen đứng sau anh ta. Người bình thường chỉ cần quay đầu là thấy, giờ lại phải nhìn qua tivi mới gặp được, Đường Tiểu Niệm thở dài sầu não, ném hộp cơm sang một bên.

 

Trên tủ lạnh treo một bảng đen nhỏ – vốn là nơi Tần Khải viết món ăn mong muốn mỗi tối, giờ đã bị Đường Tiểu Niệm “chiếm quyền” để ghi bảng đếm ngược.

 

15 ngày, 14 ngày... 13... 12... 8... 4...

 

Cuối cùng, vào đêm ngày cuối cùng, Chodia tổ chức tiệc chia tay tại khách sạn 5 sao, kết thúc hành trình nửa tháng ở Q thị.

 

Nhiệm vụ kết thúc suôn sẻ, Tần Khải cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng còn đang tính toán phải dắt Đường Tiểu Niệm đi ăn món cá kho yêu thích ở làng chài.

 

“Anh Tần, cảm ơn vì sự bảo vệ trong suốt thời gian qua.” – Chodia nâng ly rượu, mỉm cười bước tới.

 

“Không có gì, ngài là khách hàng rất tốt, tôi rất vui khi được hợp tác.” – Tần Khải lễ phép đáp lại, “Tiếc là tôi vẫn đang trong ca làm việc, không thể uống rượu.”

 

“Ngày mai tôi sẽ đi L thị, không biết hợp đồng của chúng ta có thể tiếp tục không?” – Trong mắt Chodia thoáng hiện sự mong chờ, nhưng chỉ vụt qua trong tích tắc, không ai nhận ra.

 

“Hiện tại tôi chỉ nhận nhiệm vụ trong tỉnh S. Công việc bảo vệ phức tạp, tôi tạm thời chưa thể mở rộng tới L thị.” – Tần Khải mỉm cười – “Nhưng tôi có thể giới thiệu một công ty của bạn tôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/viec-may-man-nhat-la-gap-dung-nguoi-yeu-dung-thoi-diem/3.html.]

 

Chodia nhún vai, không tỏ rõ thái độ.

 

“Tiệc sắp kết thúc rồi, tôi ra cổng kiểm tra.” – Tần Khải điều chỉnh bộ đàm – “Ngài cũng nên chuẩn bị rời đi.”

 

Chodia gật nhẹ, ánh mắt dõi theo bóng anh rời đi, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi luyến tiếc mơ hồ.

 

Mười mấy ngày tiếp xúc, người đàn ông này – lạnh lùng mà chu đáo, như hoa anh túc – độc mà quyến rũ. Gương mặt tuấn tú, động tác dứt khoát, đúng chuẩn hình mẫu hoàn hảo.

 

Đặc biệt là khi anh trầm tư, góc nghiêng sắc nét như được tạc ra từ đá, còn quyến rũ hơn cả điêu khắc.

 

Chodia xoay xoay ly rượu trong tay, khóe môi cong lên một nụ cười. Mấy hôm trước khi anh bị đau dạ dày, chính Tần Khải là người đích thân vào bếp nấu cho một bát cháo trắng. Từng hạt gạo nở bung trong bát, đơn giản mà ấm áp – giống như con người anh vậy.

 

“Thông báo nhóm A, chuẩn bị tại lối số 4.” – Tần Khải bố trí ngoài cửa, vừa quay đầu đã thấy Đường Tiểu Niệm đang nhón chân nhìn về phía mình giữa lớp bảo vệ dày đặc.

 

“Sao em lại đến đây?” – Tần Khải tắt bộ đàm, vẫy tay cho cậu vào.

 

“Tan làm đi ngang qua, thấy trên tin tức nói Chodia đang ở đây nên tới hóng chút.” – Đường Tiểu Niệm bị lạnh đến đỏ cả mũi.

 

“Ngốc thật.” – Tần Khải bật cười, đưa cậu vào phòng nghỉ – “Ngồi đợi ở đây, tiệc sắp xong rồi. Anh sẽ cho người đưa khách ra sân bay rồi dẫn em đi ăn.”

 

“Vâng ạ!” – Đường Tiểu Niệm tươi rói, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Hoài nek

 

Trong phòng tiệc bên cạnh, sau khi Chodia phát biểu cảm ơn xong, Tần Khải hộ tống anh ta ra lối an toàn số 4 bên trái, giao lại cho nhóm vệ sĩ phụ trách theo xe.

 

 

 

 

Loading...