Tần Khải là tên đại khốn khiếp! Dám bỏ mình để vào đội đặc nhiệm!
Đường Tiểu Niệm vừa tức vừa lo, sưu tầm đủ loại phim tư liệu về đội đặc nhiệm.
Rừng rậm, đầm lầy, đảo hoang, núi tuyết... – nơi nào cũng hiểm nguy rình rập, thậm chí có thể đụng độ khủng bố. Cậu càng xem càng lo, không liên lạc được, ngày đêm thấp thỏm như muốn mọc cánh bay đến đó.
Cứ thế suốt 4 năm.
Khi Đường Tiểu Niệm tốt nghiệp đại học, Tần Khải giải ngũ trở về Q thị, mở một công ty bảo vệ, chuyên cung cấp dịch vụ vệ sĩ cá nhân.
—-----
“Woa, ngầu quá!” – Đường Tiểu Niệm ghé sát cửa sổ văn phòng, nhìn đội vệ sĩ áo đen phía dưới.
Tần Khải quàng vai cậu, ánh mắt rạng rỡ:
“Gần đây có ai bắt nạt em không? Nói anh biết, anh xử lý chuyên nghiệp luôn!”
Đường Tiểu Niệm bật cười, đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c anh:
“Từ giờ không được bỏ rơi em nữa!”
“Nhất định rồi.” – Tần Khải nghiêm mặt – “Hay là đến công ty anh làm trợ lý nho nhỏ nha?”
Đường Tiểu Niệm đá thẳng vào chỗ hiểm của anh.
“Ơi!” – Tần Khải nhanh chóng né tránh, nghiêm túc nói:
“Tiểu tổ tông, chỗ này không được đá bậy đâu nha!”
“Đi ăn thôi, anh mời. Em muốn ăn món đắt nhất!” – Đường Tiểu Niệm chạy xuống dưới.
Tần Khải bật cười, đuổi theo phía sau.
Món “đắt nhất” của Đường Tiểu Niệm, thực ra chỉ là: một tô hoành thánh tôm khô ở quán vỉa hè, một phần bánh bao hấp, vài món rau thanh đạm. Tất cả chưa đến 100 tệ.
Tần Khải vừa thanh toán vừa nghĩ thầm một cách “mặt dày”:
Thật ra cũng dễ nuôi chứ bộ.
Sau khi ăn xong ở quán vỉa hè, Tần Khải lái xe đến ký túc xá Đại học Q, chuyển toàn bộ hành lý của Đường Tiểu Niệm về nhà mình, rồi còn cẩn thận dọn giường trong phòng khách.
“Anh lo kiếm tiền ngoài xã hội, em lo nấu ăn dọn nhà,” – Tần Khải mặt dày đề nghị – “Em thấy thế nào?”
“Thấy thế này nè!” – Đường Tiểu Niệm lấy dép phang anh ra khỏi cửa.
Sau đó, cậu dùng mười ngày trời vượt qua hàng loạt vòng phỏng vấn, chính thức gia nhập công ty kiểm toán nổi tiếng nhất Đại học Q.
“Mới tốt nghiệp mà đã lương cao rồi hả?” – Tần Khải thán phục – “Tiểu Niệm nhà anh giỏi thật!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/viec-may-man-nhat-la-gap-dung-nguoi-yeu-dung-thoi-diem/2.html.]
Hoài nek
“Nhà anh cái đầu anh!” – Đường Tiểu Niệm lườm.
“Chứ ai nữa?” – Tần Khải cười hì hì – “Tối nay em bao, anh cũng muốn ăn món đắt nhất!”
Sau khi viết xong danh sách món ăn, Đường Tiểu Niệm kéo anh đi siêu thị.
Sau bữa ăn DIY thịnh soạn đó, cuộc sống mới của hai người chính thức bắt đầu – ấm áp, giản dị, và hạnh phúc.
Tần Khải tính tình cởi mở, hơi lười dọn dẹp hay nấu nướng; may mắn là Đường Tiểu Niệm lại tỉ mỉ, việc nhà thành thạo, nấu ăn thì ngon “tới mức thần sầu”. Còn Đường Tiểu Niệm hơi yếu, lại sợ độ cao, thế là Tần Khải tự nhiên đảm nhận hết mọi việc nặng, như thay ống nước, di chuyển tivi, thay bóng đèn...
Cuộc sống hòa thuận đến không thể hòa thuận hơn.
Thời gian cứ thế trôi qua. Công ty bảo vệ của Tần Khải ngày càng phát triển, danh tiếng lan rộng khắp cả nước, đến mức các sự kiện của ngôi sao cũng tìm đến anh.
“Anh đừng có làm việc quá sức.” – Đường Tiểu Niệm vừa lẩm bẩm vừa nấu canh cho anh trong bếp.
“Không gom đủ tiền, sao đưa em đi châu Âu chơi được?” – Tần Khải tựa vào cửa, vừa nói vừa chơi phi tiêu.
“Đi châu Âu chứ có phải đi hành tinh Namek đâu!” – Đường Tiểu Niệm nhét bát canh vào tay anh – “Tiền em tự kiếm cũng đủ rồi, đừng có lấy cớ!”
“Được rồi được rồi.” – Tần Khải bật cười, thổi bọt dầu trên mặt canh – “Thật ra anh chỉ muốn chứng minh bản thân cho ông già thấy thôi.”
Cha của Tần Khải là một đại gia có tiếng trong vùng, luôn muốn con trai nối nghiệp. Nhưng Tần Khải từ nhỏ đã không chịu phối hợp, chán ghét việc kinh doanh gia đình, thường xuyên ở nhà ngoại, hiếm khi về nhà.
“Dù vậy cũng không cần phải mệt mỏi như thế…” – Đường Tiểu Niệm thở dài.
“Xong hợp đồng lần này, anh sẽ nghỉ một thời gian.” – Tần Khải nhìn cậu – “Em đi châu Âu với anh nhé?”
“Được!” – Đường Tiểu Niệm lập tức đồng ý – “Em còn ngày nghỉ phép, sẽ dùng luôn.”
“Vậy chốt nhé!” – Tần Khải xoa đầu cậu rồi quay lại máy tính tiếp tục làm việc.
Đường Tiểu Niệm dọn dẹp xong nhà bếp, ngồi xuống trước mặt anh, tò mò nhìn vào màn hình.
“Người này là ai vậy?”
“Chodia, nhà soạn nhạc gốc Hoa nổi tiếng ở châu Âu. Lần này về nước để quyên tặng bộ sưu tập cổ vật của ông nội.” – Tần Khải đưa xấp tài liệu in ra cho cậu – “Bình thường hiếm khi lộ mặt, là con cháu gia đình danh giá, trẻ tuổi đầy tài năng. Lần này ở lại Q thị nửa tháng, quản gia của anh ta đã đặt trước mười vệ sĩ bên công ty anh.”