VIỆC MAY MẮN NHẤT LÀ GẶP ĐÚNG NGƯỜI, YÊU ĐÚNG THỜI ĐIỂM - 1
Cập nhật lúc: 2025-04-23 09:13:47
Lượt xem: 74
Việc may mắn nhất trong đời Đường Tiểu Niệm từng trải qua, chính là gặp được Tần Khải.
—-----
Từ khi còn rất nhỏ, Tần Khải đã là vệ sĩ kiêm bảo mẫu của Đường Tiểu Niệm.
Lớp 1 tiểu học, Đường Tiểu Niệm bị mấy đứa lưu manh cướp mất chiếc mũ chuột Mickey mới mua, cậu khóc lóc chạy đến tìm Tần Khải học lớp 4. Mấy ngày sau, Tần Khải xách theo viên gạch, trông như ác quỷ giáng trần, đuổi mấy tên nhóc ấy khắp phố.
Lớp 5 tiểu học, Đường Tiểu Niệm ngã gãy chân khi xuống cầu thang, Tần Khải là người đầu tiên đến bệnh viện, vừa đau lòng trách móc cậu bất cẩn, vừa đút từng viên socola cho ăn.
Lên lớp 7, trong nhật ký Đường Tiểu Niệm viết: “Hôm nay cãi nhau với Tần Khải, sau này không thèm nói chuyện với anh ấy nữa!”
Lên lớp 9, Đường Tiểu Niệm lóng ngóng nấu một nồi canh gà cho Tần Khải – người sắp thi vào trường cảnh sát.
Tháng 6 nóng như đổ lửa năm đó, Tần Khải thi đỗ vào trường cảnh sát, còn Đường Tiểu Niệm vào trường cấp ba trọng điểm.
Trước khi đi, Tần Khải nghiêm túc huấn luyện đặc biệt cho Tiểu Niệm:
– “Trời lạnh thì phải làm gì?”
– “Mặc thêm áo.”
– “Tập thể dục xong có được ngồi ngay không?”
– “Không được.”
– “Kén ăn thì sao?”
– “Không cao nổi.”
– “Đọc sách buổi tối không được quá mấy giờ?”
– “Mười hai giờ.”
– “Ăn sáng nhất định phải làm gì?”
– “Uống sữa.”
– “Muốn đến tiệm truyện tranh thì phải bắt xe buýt số… Này em khóc cái gì?” – Tần Khải giật mình.
Hoài nek
“Em cũng muốn theo anh học trường cảnh sát!” – Đường Tiểu Niệm nước mắt lưng tròng – từ nhỏ đến giờ, hai người chưa từng xa nhau quá một tháng!
“Em tưởng anh muốn bỏ lại em à?” – Tần Khải bất lực thở dài – “Em ngốc thế này, không có anh chăm sóc thì biết sống sao?”
Mũi Đường Tiểu Niệm cay cay.
Sau khi Tần Khải rời đi, thế giới của Đường Tiểu Niệm trở nên yên tĩnh, cậu càng cố gắng học hành, chỉ mong sớm thi vào cùng thành phố với anh.
Tần Khải thỉnh thoảng gọi điện về, dặn cậu nên hòa đồng với bạn bè, đừng lúc nào cũng một mình.
Đường Tiểu Niệm ngoan ngoãn dạ vâng, rồi sau đó lại cắm đầu làm bài tập.
Trong lớp, ai cũng bảo Đường Tiểu Niệm lạnh lùng, cao ngạo, nhưng chẳng ai biết cậu thực ra có xu hướng tự kỷ nhẹ. Tai nạn xe năm xưa khiến cậu mất đi tất cả người thân, khép kín lòng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/viec-may-man-nhat-la-gap-dung-nguoi-yeu-dung-thoi-diem/1.html.]
Nếu không có Tần Khải, có lẽ cậu mãi chẳng thể mở lòng lần nữa.
Giờ người thân duy nhất ở Q thị, nên mục tiêu duy nhất là thi đỗ Đại học Q, để được sống cùng thành phố với anh.
—-----
Một năm sau, Đường Tiểu Niệm thi đại học sớm ngay từ lớp 11, và đạt điểm cực kỳ cao – đủ vào Bắc Đại, nhưng với Q Đại thì thừa sức.
“Em thực sự muốn vào Q Đại?” – Cô giáo chủ nhiệm kinh ngạc.
“Nhưng em đã đỗ rồi mà.” – Cậu đưa phiếu nguyện vọng đã điền xong cho giáo viên.
“Với thành tích của em, năm sau thi Bắc Đại là chuyện dễ dàng. Không nghĩ lại sao?” – Giáo viên tiếc rẻ.
Đường Tiểu Niệm lắc đầu. Không chút do dự.
Tần Khải về nhà nghỉ hè, vừa nghe tin, há hốc mồm:
“Nhìn này!” – Đường Tiểu Niệm hớn hở vẫy tờ giấy báo trúng tuyển trước mặt anh.
Tần Khải như muốn khóc:
“Nhưng mà…”
“Em tìm hiểu kỹ rồi. Dù Q Đại hơi xa chỗ anh, nhưng cuối tuần em có thể tới. Nhìn này, em còn in sẵn bản đồ tuyến đường nè! Chúng ta còn có thể đi ăn bạch tuộc viên ở phố ẩm thực nữa!”
Tần Khải định nói gì đó:
“Tiểu Niệm, anh…”
“A! Ở đây còn có thuỷ cung nữa!” – Đường Tiểu Niệm phấn khích – “Anh từng đến chưa?”
“Anh… học kỳ sau sẽ không còn ở Q thị nữa.” – Tần Khải ngập ngừng.
“Hả?” – Đường Tiểu Niệm sững sờ – “Anh đi đâu?”
“Anh được đặc cách tuyển vào đội đặc nhiệm. Thủ tục xong rồi.”
……
Đường Tiểu Niệm sững người.
Cuộc sống luôn là thế – bao ngã rẽ bất ngờ. Rõ ràng tưởng đã đến điểm hội ngộ, ai ngờ đối phương lại rẽ sang hướng khác.
—-------
Q thị là thành phố ven biển, không khí ẩm ướt, tươi mát quanh năm. Ngày nhập học, Đường Tiểu Niệm ngồi bên bờ biển ôm gối, nhìn những đảo nhỏ phía xa, ngẩn ngơ.
Vẻ ngoài sáng sủa, Đường Tiểu Niệm rất được yêu thích ở đại học. Chưa đến mười ngày đã có hàng chục chị gái, em gái xin số điện thoại.
Cậu bị dồn quá đành phải nói dối:
“Xin lỗi, tôi đã có bạn gái rồi.”
“Vậy à?” – Nữ sinh thất vọng – “Có phải học cùng trường không?”
Cậu lắc đầu, trong đầu lại hiện lên bóng hình ai đó.