Vì người yêu thua thanh mai trúc mã, tôi chọn từ bỏ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-04-26 04:56:36
Lượt xem: 27

1.

Khi anh ta cúi xuống, ngôi sao bạc đeo ở xương quai xanh lướt qua camera.

Hơi thở tôi ngừng lại khi nhìn rõ đôi mắt của anh.

Mồ hôi của Trần Cạnh Trì lăn dọc theo đường hàm sắc nét vào cổ áo bóng rổ đang mở, anh nhìn chằm chằm vào màn hình hai giây, đồng tử giãn to!

"... Đ.ệ.t."

Ngay sau đó, điện thoại bị ném đi đâu đó, màn hình tối đen rồi nhanh chóng được nhặt lên, Tống Ứng Lễ cầm điện thoại không hài lòng: "Cậu đột nhiên phát điên gì vậy?!"

Trần Cạnh Trì dừng lại một chút, cười khẩy: "Mắt cậu không tốt lắm."

Tống Ứng Lễ vốn hiền lành hiếm khi nổi giận, lạnh lùng nói: "Bạn gái tôi rất tốt, cậu đừng nói bậy."

"Đúng vậy, chị dâu xinh đẹp thế, tôi thấy còn đẹp hơn cả hoa khôi khoa ngoại ngữ, anh Trần mắt anh sao vậy?"

"Có được người yêu như vậy tôi sẵn sàng ăn mì gói ba năm!"

"Cút đi, tôi sẵn sàng ăn mười năm—"

Các bạn cùng phòng ồn ào, Trần Cạnh Trì không nói gì nữa.

Tống Ứng Lễ cầm điện thoại lên: "Xin lỗi em Tinh Tinh, hôm nay cậu ấy có lẽ thua bóng rổ nên tâm trạng không tốt."

Bên kia truyền đến giọng nghiến răng: "Tôi thắng, thắng 20 điểm!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/vi-nguoi-yeu-thua-thanh-mai-truc-ma-toi-chon-tu-bo/chuong-1.html.]

Tống Ứng Lễ mặt không đổi sắc: "Vậy chắc là bị ngớ ngẩn rồi, Tinh Tinh, tối anh đón em đi ăn nhé."

...

Sau khi tắt video, tôi nằm yên lặng trên giường, ánh nắng mùa hè hơi chói mắt, tôi lấy tay che mắt.

Với Trần Cạnh Trì, đã ba năm không gặp rồi.

Không ngờ anh vẫn đeo dây chuyền ngôi sao tôi tặng.

Món đồ rẻ tiền đó, tôi còn nhớ giá gốc chỉ có 199, bộ đôi tình nhân giảm 50% còn một trăm, sợi của tôi không biết vứt đâu từ lâu rồi.

Anh dường như không thay đổi gì, nhưng cũng như đã thay đổi rất nhiều, vẫn là khuôn mặt đó, nhưng khi trưởng thành lại càng sắc sảo hơn, như viên đá quý được mài giũa thành những góc cạnh, vẻ kiêu ngạo trong đôi mắt không thể che giấu.

Tôi chợt nhớ về ba năm trước, khi chúng tôi chưa thi đại học.

Trần Cạnh Trì cũng mặc đồ bóng rổ như vậy, đứng dưới lầu tôi, mắt đỏ hoe van xin tôi.

"Sau này em nói gì anh cũng nghe, em không thích anh tiếp xúc với cô ấy, anh sẽ không bao giờ liên lạc với cô ấy nữa."

"Chúng ta đã hứa sẽ học cùng một trường đại học mà—"

Giọng anh khàn đặc, trong đêm tối đáy mắt lóe lên tia sáng: "Chỉ cần đừng chia tay, em nói gì anh cũng đồng ý, được không?"

Anh trông thật đáng thương, gần như muốn quỳ xuống van xin tôi.

Nhưng tôi chỉ nhìn anh không cảm xúc một lúc, khẽ nói: "Trần Cạnh Trì, em đã đổi nguyện vọng rồi."

"Em không đi Đại học T nữa."

Loading...