Tuy Ta Là Phổ Nữ, Nhưng Lại Có Quang Hoàn Vạn Nhân Mê - 7

Cập nhật lúc: 2025-04-22 17:04:03
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Không sao, không sao, chỉ là giấc mơ thôi. Rồi mình sẽ tỉnh lại." Cô tự nhủ với bản thân, nhưng nỗi sợ hãi "nếu mình không tỉnh lại thì sao?" lại bắt đầu dâng lên mạnh mẽ trong cô. Cô không thể chắc chắn, nhưng ít nhất bạn cùng phòng của cô sẽ phát hiện ra điều bất thường và đưa cô đến bệnh viện, đúng không? Bác sĩ sẽ có cách cứu sống cô, phải không?

Cô mơ hồ tự trấn an mình, nhưng nỗi sợ vẫn không rời đi.

Cảm giác hoang mang ấy nhanh chóng lấn át mọi cảm giác xấu hổ về Tề Hạc. Bây giờ, cô không còn quan tâm cậu là ai nữa. Điều duy nhất cô muốn là tìm cách thoát khỏi giấc mơ này càng sớm càng tốt.

Nhớ lại lần trước, khi Tề Hạc dường như rất để ý vì cô không nhìn cậu, lần này, Giang Như Minh quyết định sẽ giữ ánh mắt của mình không rời khỏi cậu dù chỉ một giây.

Và rồi, như thể cảm nhận được sự chú ý của cô, Tề Hạc trên sân càng chơi bóng nhiệt tình hơn. Cậu lao đi như được tiếp thêm sức mạnh, từng bước dẫn bóng, tấn công như một con thú hoang. Tuy vậy, với vị trí tiền phong của mình, những động tác này cũng chẳng khiến ai phải ngạc nhiên.

Khi tiếng còi vang lên, báo hiệu hết hiệp một, Giang Như Minh ngỡ ngàng nhận ra đội máy tính đang dẫn trước đội tài chính đến năm điểm. Một sự thay đổi hoàn toàn so với giấc mơ lần trước.

Tề Hạc tạm nghỉ, đứng lại lau mồ hôi. Cậu quay lại nhìn cô, đôi mắt lấp lánh như hai viên đá quý. Và rồi, không một chút do dự, cậu chạy về phía Giang Như Minh, nhanh đến mức cô còn chưa kịp đứng lên.

Tề Hạc dẫn đầu cả đội, trực tiếp đến trước mặt cô. Cậu cúi người xuống, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô, nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời:

"Chị ơi!"

Dù đang cúi người, dáng người của cậu vẫn cao lớn, mạnh mẽ, bao trùm lấy cô. Cả không gian như thu hẹp lại, chỉ còn lại mình cô và cậu.

"Vừa rồi em có đẹp trai không?"

Giang Như Minh như lạc vào một thế giới khác, không thể tin vào những gì mình đang thấy. Cậu – người cô từng cảm thấy xa lạ, lạnh lùng, giờ lại đứng trước mặt cô, mỉm cười dịu dàng đến mức khiến tim cô rung lên từng nhịp.

Lần đầu tiên gặp Tề Hạc, khi cậu đứng trên sân bóng rổ, Giang Như Minh không dám lại gần. Cậu lúc đó như một người rất khó tiếp cận, ánh mắt lạnh lùng, hơi lơ đãng. Khi cô đưa nước cho cậu, cậu chỉ đáp lại một cách khách sáo: "Cảm ơn chị, chị vất vả rồi," rồi lại quay đi, cười nói với bạn bè.

Kiểu người như cậu – vừa nóng vừa lạnh – luôn là điều khiến Giang Như Minh cảm thấy khó khăn, bởi cô là người nội tâm, ít khi chủ động bắt chuyện, lại càng không giỏi giao tiếp.

Nhưng lúc này, khi nhìn vào mắt Tề Hạc, cô bỗng cảm thấy như mình đang sống trong một giấc mơ, và đúng là cô đang mơ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/tuy-ta-la-pho-nu-nhung-lai-co-quang-hoan-van-nhan-me/7.html.]

Cô không biết nên phản ứng như thế nào, bối rối và lúng túng, cô lắp bắp:

"À… tuyệt… rất tuyệt."

Nói xong, cô vội vàng mím chặt môi, không dám nhìn cậu nữa.

Tề Hạc nghe xong, nét mặt đột nhiên trở nên bất mãn, như một đứa trẻ đang nhõng nhẽo:

"Không được, không được! Chị phải khen em đẹp trai cơ... Chị phải nói em rất tuyệt chứ!"

Giọng cậu nhẹ nhàng, nhưng lại đầy sự đùa giỡn. Cậu chờ đợi một câu khen ngợi từ cô, đôi mắt như muốn thách thức, như muốn cô phải nhìn cậu với ánh mắt khác.

Giang Như Minh cảm thấy tim mình đập mạnh, dù không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể phủ nhận rằng… nụ cười của Tề Hạc đã khiến cô cảm thấy trái tim mình loạn nhịp, một cảm giác lạ lẫm mà ngọt ngào khó tả.

Tề Hạc dường như đang quá hưng phấn, vô thức đặt tay lên chiếc ghế cạnh Giang Như Minh. Cậu không nhận ra điều đó, nhưng Giang Như Minh thì cảm thấy không thoải mái. Cô khẽ xê dịch người sang một bên, cố giữ khoảng cách.

Tề Hạc không hề để ý đến động tác nhỏ ấy, chỉ háo hức nhìn về phía sân, nụ cười của cậu rạng rỡ, để lộ hàm răng đều tăm tắp cùng hai chiếc răng nanh nhỏ nhắn nhưng lại tinh nghịch.

Giang Như Minh cố nhắc nhở bản thân rằng đây chỉ là một giấc mơ và cô nên làm theo mọi điều Tề Hạc muốn để sớm tỉnh lại. Cô tự nhủ: "Chỉ cần coi Tề Hạc như một vai diễn, như một cậu em trai đang đóng kịch làm bạn trai, thì sẽ không sao cả."

Cô hít một hơi thật sâu, rồi ngượng ngùng mở lời:

"Ừm… đẹp trai."

Tề Hạc ngay lập tức, với một động tác vô cùng tự nhiên, nắm lấy tay cô. Cảm giác này đối với cậu có vẻ là một việc hết sức bình thường, như thể cậu đã làm điều này vô số lần. Nhưng đối với Giang Như Minh, cô lại cảm thấy mình cứng đờ, không thể quen với sự tiếp xúc gần gũi như vậy.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Tề Hạc giả giọng mềm mại, nhại lại lời cô một cách đầy sự đùa cợt:

"Không được chơi xấu đâu nhé!" Cậu tiếp lời, giọng nói nhẹ nhàng mà vẫn có chút nghịch ngợm. "Chị phải nói là: 'Tề Hạc đẹp trai nhất, người yêu của tôi là số một, không ai sánh được!'"

Loading...