TỰ THẮP SÁNG CUỘC ĐỜI MÌNH - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-04-25 08:25:53
Lượt xem: 150

1

Năm tôi 10 tuổi thì bị gia đình đưa đi làm con dâu nuôi từ bé của nhà họ Hạ, Hạ gia cũng không giàu có gì nhưng chỉ có một đứa con trai nối dõi tông đường tên Hạ Bình An, là đứa con khó lắm mới có được khi tuổi xế chiều.

Hạ Bình An bệnh tật quanh năm nên được gia đình mua tôi về để chắn tai họa, năm đó hắn mới 6 tuổi.

Tôi phải sống như một nô lệ, làm hết mọi việc trong nhà, hầu hạ cha mẹ Hạ và Hạ Bình An, sau này lớn hơn một chút phải quản lý việc của tiệm bánh Hạ gia, vì cha mẹ Hạ già cả sức yếu còn Hạ Bình An không có hứng thú với tiệm bánh.

Khi Hạ Bình An được 17 tuổi thì chúng tôi động phòng, nhưng hắn vẫn sống những ngày vô ưu vô lo, mọi gánh nặng gia đình, học phí đều đổ lên vai tôi.

Lúc tôi mang thai được hai tháng thì cũng là lúc Hạ Bình An lên thành phố học. Từ lúc đi học hắn lại bày đủ lý do để đòi tiền, nào là thuê nhà, nào là học phí, sách vở, rồi phải đi ăn uống với bạn bè…

Tôi chỉ có thể cố gắng tiết kiệm, rồi làm thêm những việc vặt, lai chắp chỗ này và chỗ kia để chu cấp cho Hạ Bình An mà không hề hay biết hắn ta đang hạnh phúc với người tình mới.

Khi chiến tranh loạn lạc, tôi một mình đưa tiễn cha mẹ chồng khi họ trăm tuổi, rồi sau đó mang theo con lưu lạc tìm chồng. Nhưng khi tìm được Hạ Bình An thì hắn đã trở thành thiếu tướng, bên cạnh hắn cũng có người vợ xinh đẹp là Vương Xuân Hoa và con trai của họ. Hạ Bình An không nhận tôi là vợ mà còn xua đuổi tôi và con gái.

Sau này tôi mới biết, hắn vì thăng quan tiến chức, không muốn quá khứ của mình bị phanh phui nên tôi và con gái trở thành cái gai trong mắt hắn.

Hạ Bình An cho người truy sát tôi và con gái. Mẹ con chúng tôi đã c.h.ế.t đi dưới họng súng.

2

Mở mắt ra lần nữa là vào một ngày trời u ám.

Tôi ngồi trên bậc đá trước cửa tiệm bánh nhà họ Hạ, tay nắm chặt vạt áo tang đã bạc màu. Gió thổi qua mái ngói cũ kỹ, cuốn theo tro hương chưa tàn, như muốn thổi bay luôn những tháng năm tôi từng gắng gượng sống ở nơi này.

Cha mẹ chồng đã đi. Không một người thân, không một lời trăng trối. Tang lễ cũng chỉ có tôi và con bé bốn tuổi, gầy guộc, im lìm như một cái bóng nhỏ ngủ quên trên chiếu cói. Nó ôm lấy chiếc bánh bột ngô tôi mới làm xong sáng nay—thứ duy nhất tôi còn có thể cho con giữa cái thời buổi loạn lạc, đói khát, và lạnh lẽo đến tận xương.

Tôi ngẩng đầu nhìn tấm biển tiệm bánh “Hạ Ký”, một bên đã nứt gãy từ lâu. Gánh nặng mà tôi từng dốc sức gìn giữ, giờ chẳng còn ai cần nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/tu-thap-sang-cuoc-doi-minh/chuong-1.html.]

Tiếng s.ú.n.g nổ trong đêm đen ấy vẫn còn văng vẳng bên tai. Tôi dùng thân mình che con. Trong giây phút cuối cùng, con bé chỉ thì thầm: “Mẹ ơi… con lạnh.”

Tôi bừng tỉnh, mồ hôi lạnh ướt lưng.

Trước mắt tôi vẫn là mái hiên nhà họ Hạ. Bàn tay tôi vẫn đang nắm tà áo tang.

Không phải mơ.

Tôi đã sống lại.

Trở về thời điểm cha mẹ chồng vừa mất. Lúc đó tôi chưa ôm con đi tìm hắn, chưa bị giết, chưa… tan nát.

Tôi hít sâu một hơi, nhìn bầu trời vẫn xám ngắt, nhưng trong lòng tôi, lần đầu tiên sau mười mấy năm tràn đầy căm hận

Lần này, tôi sẽ không quỳ. Không nhẫn nhịn. Không chờ đợi ai thương mình nữa.

3

Tôi đốt một nén nhang cuối, nhìn tro tàn rơi xuống mặt đất. Ngọn lửa đỏ rực cháy lên rồi lụi tắt, như những năm tháng thanh xuân tôi từng lặng lẽ thiêu rụi cho người khác.

Oa Oa đứng bên chân tôi, ngước đôi mắt tròn xoe hỏi: “Mẹ ơi, chúng ta đi đâu vậy?”

Tôi nhìn con, lòng bỗng mềm nhũn. Nhưng giọng tôi lại bình thản đến lạnh lùng: “Đi đến nơi có ánh sáng.”

Tôi bán nhà. Căn nhà tổ của Hạ gia vốn đã mục nát, chẳng ai muốn mua, nhưng mảnh đất đó vẫn còn giá trị. Người mua là một thương lái giàu có, ông ta trả không cao nhưng cũng đủ để tôi làm lộ phí.

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

Tiệm bánh cũng được sang nhượng. Tôi tháo xuống biển hiệu "Hạ Ký", gói lại bằng vải thô, không vì hoài niệm, chỉ để nhớ rằng tôi từng là người giữ cho nó sống sót hơn mười năm.

Tôi không từ biệt ai. Không kèn trống, không lời chúc. Chỉ có một chiếc túi nhỏ, một túi bánh khô, và bàn tay bé xíu của Oa Oa nắm lấy tay tôi không rời.

Tôi dẫn con lên thành phố.

Loading...