TỪ ÁM VỆ TA TRỞ THÀNH VƯƠNG PHI CỦA VƯƠNG GIA CÂM - PN - Chu Độ

Cập nhật lúc: 2025-04-24 04:45:35
Lượt xem: 120

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sinh nhật mười bốn tuổi, vừa mở mắt ra ta đã phát hiện bản thân không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

 

Phụ hoàng nói đó là thủ đoạn của hoàng hậu, chỉ vì phụ hoàng từng bảo sẽ tặng ta một bất ngờ trong ngày sinh, khiến hoàng hậu hiểu nhầm rằng phụ hoàng định lập ta làm thái tử.

 

Phụ hoàng vuốt mặt ta, thương tiếc. Ta hiểu, phụ hoàng chỉ đang dùng ta như một con tốt thử lòng tham vọng của hoàng hậu.

 

Chỉ trong một đêm, ta từ một hoàng tử được sủng ái thành một quân cờ bỏ đi.

 

Cũng xem như trong họa có phúc, phụ hoàng vốn định giả c.h.ế.t để tóm gọn lũ yêu ma quỷ quái trong cung.

 

Không ngờ, giả c.h.ế.t thành thật c.h.ế.t, lại còn c.h.ế.t dưới tay Trân phi mà người yêu nhất.

 

Trong cung đại loạn, hoàng hậu muốn mượn cơ hội đưa con trai ruột là Cảnh vương lên ngôi.

 

Ai ngờ, Trung Dũng hầu luôn đóng quân tại Doanh Châu lại bất ngờ mang quân về kinh, từ mật thất điện Cần Chính lấy ra chiếu thư phụ hoàng sớm đã viết sẵn.

 

Không ai ngờ được, nhị hoàng huynh – người luôn bị phụ hoàng xem nhẹ – lại đăng cơ làm hoàng đế.

 

Lúc ấy ta mới hiểu khổ tâm của phụ hoàng: chúng ta chẳng qua đều là lá chắn cho nhị hoàng huynh mà thôi.

 

Sau khi hoàng huynh đăng cơ, thái hậu ẩn cư trong hậu cung, ngày ngày niệm kinh, còn xin hoàng huynh điều Cảnh vương đến tận biên giới Tấn Châu.

 

Còn ta vì tật câm nên được giữ lại trong kinh, hoàng huynh còn phái một ám vệ tên là Ám Cửu nói nhiều vô cùng đến giám sát ta.

 

Ai giám sát ta thì có gì quan trọng, một kẻ tàn phế như ta còn có thể gây nên sóng gió gì?

 

Nhưng Ám Cửu thật sự quá nhiều lời, ta còn nằm trên giường cũng nghe được nàng ta lảm nhảm trên nóc nhà, nào là “đêm nay trăng đẹp quá”, “cháo ngó sen mà Trương thúc để ngoài cửa ngon thật”.

 

Ta phát điên, lấy chăn trùm đầu lại, nhưng Ám Cửu thì ăn sáng của ta xong ăn luôn cơm trưa, ăn xong trưa lại vét sạch bữa tối.

 

Ta đói ba ngày, cuối cùng không chịu được nữa, đứng giữa sân trừng mắt nhìn Ám Cửu đang gặm đùi gà trên nóc nhà.

 

Ám Cửu liền hét lớn: “Trương thúc, vương gia ra ăn cơm rồi!”

 

Trương thúc bưng bát mì nóng hổi, run run gọi ta: “Vương gia mau nếm thử đi, suốt ngày ở trong phòng không tốt cho sức khỏe.”

 

Nhìn Trương thúc chỉ nửa năm mà như già đi cả chục tuổi, ta thở dài, nhận lấy bát mì từ tay ông.

 

Từ hôm đó, ta bắt đầu học thủ ngữ, luyện viết để trò chuyện với Trương thúc.

 

Có thời gian rảnh, ta cũng chịu ra ngoài đi dạo, dù sao Ám Cửu ngày nào cũng theo sát, bắt trộm hay chặn sát thủ muốn g.i.ế.t ta cũng không thành vấn đề.

 

Lâu dần, ta cũng quen với việc có Ám Cửu quanh quẩn bên tai mỗi ngày kể đủ thứ chuyện nhà người ta.

 

Nhưng đến lễ Đoan Ngọ đua thuyền, Ám Cửu chỉ tay vào chỗ trống ngồi đầu thuyền đang dẫn đầu, bảo người đó là “sủng nam” của trưởng công chúa, đêm nào cũng ra vào phủ công chúa.

 

Ám Cửu vừa dứt lời, trong đầu ta vang lên một giọng nói kỳ lạ: [Đó là tình nhân của phò mã gia.]

 

[Sao có thể vừa chăm chỉ vừa ngốc thế được, thông tin nơi chốn sự việc đều đúng, chỉ có nhân vật là sai thôi!]

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/tu-am-ve-ta-tro-thanh-vuong-phi-cua-vuong-gia-cam/pn-chu-do.html.]

Ta ngẩn người thật lâu, giọng nói đó tự xưng là hệ thống “bát quái”, chỉ cần là chuyện bát quái thì nó đều biết hết.

 

Ta mượn tin tức từ hệ thống để dụ Ám Cửu ngày nào cũng dính lấy ta.

 

Thậm chí còn bày kế cho doanh chủ của ám vệ doanh, đề nghị Ám Cửu làm vương phi của ta, như vậy có thể tham gia các yến tiệc thu thập thông tin hậu cung.

 

Ám Cửu chỉ có một lòng lập công làm doanh chủ, chẳng hề chần chừ đã đồng ý.

 

Doanh chủ vuốt râu, như thể nhìn thấu lòng người, đưa ta cái gối, “Hôn lễ cũng phải tổ chức đàng hoàng.”

 

Ta gật đầu đồng ý, vì so với việc luôn đi theo phía sau ta, ta càng thích nàng có thể đứng ngang hàng bên cạnh hơn.

 

Ta và Ám Cửu ngày ngày sớm tối bên nhau, ta viết bát quái, nàng chắp bút thành thoại bản. Dựa vào kinh nghiệm tình báo nhiều năm của nàng, những chuyện nàng viết sống động thú vị, được mọi người rất yêu thích.

 

Còn ta, nhờ Ám Cửu viết thoại bản mà hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu “toàn dân bát quái”.

 

Phần thưởng là một điều ước, thậm chí có thể giúp ta giành lấy ngai vàng.

 

Ta chọn khôi phục giọng nói, bởi không thể đáp lại Ám Cửu luôn là tiếc nuối lớn nhất trong lòng ta.

 

Nhưng hệ thống nói, dù ta có nói được cũng không đảm bảo Ám Cửu sẽ yêu ta.

 

Ta lại thấy không sao cả, bởi ta chỉ muốn được cùng Ám Cửu trò chuyện.

 

Khi Ám Cửu biết ta có thể nói, ngoài vui mừng còn có sự hào hứng vì nhiệm vụ thành công, còn nói lần này trở về ám vệ doanh chắc chắn sẽ được ghi công lớn.

 

Nàng nói nàng sẽ quay về, ta liền chu đáo chuẩn bị cho nàng một gói đầy đồ ăn vặt, tiện tay rút bản thoại trong gói nàng mang theo rồi chui tọt vào phòng.

 

Ngày hôm sau, Ám Cửu quay lại lấy thoại bản, nhìn thấy ta thì kéo thẳng ra khỏi phòng, lườm ta như muốn rèn sắt thành thép, còn bảo từ nay sẽ ở lại vương phủ xử lý chuyện doanh, tiện thể giám sát ta.

 

Nếu Ám Cửu quay đầu nhìn lại, chắc chắn sẽ thấy khóe môi ta cong lên chẳng thể kìm được.

 

Chiêu này ta dùng trăm lần trăm trúng, đến cả phe Thái hậu cũng bị trừ sạch, ta mượn cớ ủng hộ Ám Cửu hết mình để chuyển vào ám vệ doanh sống, khiến nàng đau lòng cực độ.

 

Trăng sáng rọi, ta chọn góc mặt đẹp nhất để nói với nàng rằng nàng không cần lựa chọn gì cả, bởi trên con đường nàng chọn, ta sẽ luôn đồng hành cùng nàng.

 

Nhưng từ khi Chu Dực ra đời, chiêu trăm trúng của ta hoàn toàn vô hiệu.

 

Vì chỉ cần tên nhóc đó mếu máo, Ám Cửu đã đau lòng đến khôn tả.

 

Ta đã mười mấy ngày chưa được cùng Ám Cửu uống rượu dưới hoa rồi!!!!

 

Hoàng huynh nhìn ta miệng mếu máo, lườm một cái, rồi đem Chu Dực đi theo bên mình tự tay dạy dỗ.

 

Ta thấy cách đó rất hay, ai ngờ Ám Cửu vừa nhìn đã nhìn thấu tâm tư nhỏ nhặt của ta, lập tức kéo ta đi khắp kinh thành, từng nhà từng nhà mà thu thập bát quái.

 

Hu hu hu hu hu, bao giờ mới hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu lần nữa đây!

 

Ta muốn chuyển hệ thống này cho Ám Cửu quá đi mất!

 

- Hoàn văn -

Loading...