Lão doanh chủ quả không hổ là cáo già, nhờ thân phận Vương phi mà ta nắm trọn trong tay đống bát quái thượng thừa từ hậu viện các quan.
Chu Độ thì rảnh rỗi chạy tới đón ta, chỉ cần chạm mặt mấy bà phu nhân là hệ thống của hắn tự khắc "lắng nghe" ra chuyện nhà thiên hạ.
Thế là tin tức về khắp Ty Tình Báo, thoại bản ta với Chu Độ viết thì tiền vô như nước.
Còn có người khen ta với Chu Độ là lang tài nữ mạo, cầm sắt hòa minh, nói bọn ta viết tình thoại tới mức đầu ngón tay mài ra kén, mỗi cuốn thoại bản có khi phải đóng theo giỏ.
Chỉ là bất tiện mỗi cuối tháng đều phải vào cung báo cáo với bệ hạ.
Lần đó bệ hạ chỉ vào cổ áo ta hơi lộ ra từ áo đen, hỏi từ bao giờ ta thích thêu trúc xanh?
Ta khoát tay:
"Thần nay là Vương phi rồi, Vương gia bảo đi dự tiệc phải mặc đồ ra dáng chút."
"Ai dè đồ ở phủ toàn là thêu lụa hai mặt."
"Vương phi?"
Bệ hạ hơi ngẩn ra, hỏi lại:
"Trẫm khi nào bảo ngươi g.i.ế.t Vương phi? Mà Vương gia khi nào cưới vợ rồi?"
Ta cũng ngẩn người:
"Doanh chủ không nói với người sao?"
Ta giải thích đầu đuôi, bệ hạ chỉ hỏi đúng một câu:
"Tức là các ngươi giấu trẫm, âm thầm thành hôn?"
Ta bĩu môi:
"Vương gia nói nếu không tổ chức đàng hoàng thì các mệnh phụ trong kinh chẳng ai mời thần, coi thường thần đấy."
"Với lại mỗi lần Vương gia đến đón, là lại moi được khối chuyện hay ho từ mấy bà kia, còn nhanh hơn cả mật thám tra xét." O mai d.a.o muoi
Ta ghé sát bệ hạ, ra vẻ thần bí:
"Người có biết thế tử phủ Trung Dũng hầu không phải con ruột không?"
"Là phu nhân Trung Dũng hầu với Vệ tướng quân lén lút có con, lão hầu gia không hay, cứ tưởng con mình, mới sáu tuổi đã tấu xin lập thế tử, giờ còn tính gả vợ rồi truyền hầu vị nữa chứ!"
Thấy bệ hạ tròn mắt đầy nghi ngờ, ta vênh mặt đắc ý:
"Còn nữa nhé, người có biết thế tử Trung Dũng hầu có gian tình với tiểu thiếp của phụ thân không?"
Bệ hạ lắc đầu nguầy nguậy, miệng thì lẩm bẩm gì đó, giống như “bãi cỏ ta chăm kĩ, thế mà lại bị nó gặm mất”.
Ta giơ ngón cái:
"Sao người biết Tể tướng nâng niu chăm bẵm đóa lan hiếm, bị thần nhổ luôn rồi đem vứt ngay cửa nhà Hộ bộ Thượng thư?"
Bệ hạ không thèm đáp, chỉ vung tay đuổi thẳng ta ra ngoài.
Vừa lăn về vương phủ thì thấy Chu Độ đứng trước cửa vẫy vẫy gọi, nói hiệu sách đã in xong bản thoại bản mới ta viết "Thế Tử Thật Giả".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/tu-am-ve-ta-tro-thanh-vuong-phi-cua-vuong-gia-cam/3.html.]
Chu Độ ra tay quả có khác, giấy in dùng còn cao cấp hơn mấy bậc so với bình thường.
Chưởng quầy Hứa ở hiệu sách thao thao bất tuyệt khen không dứt miệng, nói thiên hạ đang trông mong Bát Quái Tiên Sinh ra thoại bản mới.
Chưởng quầy còn chưa nói xong, ta đã kéo Chu Độ núp ra sau lưng, hắn ló đầu ra hỏi:
"Gì thế?"
Ta đảo mắt quanh một vòng, nhíu mày:
"Cảm giác có người theo dõi chúng ta."
Cái cảm giác rờn rợn ấy kéo dài mãi cho đến chập tối, khi Sầm công công truyền chỉ gọi ta và Chu Độ vào cung dùng bữa, mới đột ngột biến mất.
Bệ hạ nói đã bắt đầu xem xét chọn vương phi cho Chu Độ, là tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối, bảo ta nên tranh thủ mà giả c.h.ế.t cho khéo.
Ta nghĩ mình cũng moi gần hết bí mật hậu viện rồi, đang định gật đầu đồng ý, thì liếc sang thấy Chu Độ mồ hôi mồ kê đầm đìa, tay múa nhanh như kết ấn.
Bệ hạ dằn n.g.ự.c thở sâu mấy lần, bực mình nói hắn đừng viết nữa, rồi lườm ta một cái:
"Trẫm chỉ có một đệ đệ, tuy không thích nói nhưng tướng mạo tuấn tú."
"Ám Cửu, ngươi nghĩ ngươi xứng với nó không?"
Ta nghe xong tức muốn nghẹt thở, trừng mắt lườm lại:
"Thần thân thể khỏe mạnh, xinh đẹp như hoa, cứu mạng Vương gia không biết bao nhiêu lần, sao lại không xứng làm… ám vệ của Vương gia chứ?"
Bệ hạ xoa n.g.ự.c mấy lần nữa, cuối cùng vẫn chỉ có thể phất tay đuổi hai người chúng ta ra ngoài.O mai d.a.o muoi
Ta "xì" một tiếng, kéo Chu Độ nghiến răng ken két:
"Đi thì đi!"
5
Là một ám vệ mong muốn trở thành doanh chủ kế nhiệm, đả kích lớn nhất với ta… chính là sự nghi ngờ và không thấu hiểu từ chủ tử.
Ta ngồi trong thủy tạ của vương phủ, ngửa cổ uống cạn chén rượu lấy từ địa lao, nước mắt đầm đìa:
“Ngay cả loại rượu này, ta cũng là lần đầu tiên uống, sợ ảnh hưởng đến nhiệm vụ nên trước giờ chưa dám động đến.”
“Huống hồ trong doanh, ai có khinh công giỏi hơn ta thì võ công không bằng, ai có võ công giỏi hơn thì khinh công lại kém ta, Hoàng thượng dựa vào đâu mà không tin ta chứ?”
Ta tức đến mức siết chặt chén rượu trong tay, nghiến răng:
“Ngươi nói đi, nói đi chứ!”
Chu Độ không đáp, chỉ dùng đầu ngón tay chấm chút rượu trong chén ta rồi viết lên bàn: [Hoàng huynh không có ý đó.]
“Ngươi còn bênh hắn nữa à?”
Ta khóc càng dữ, giọng nghẹn ngào:
“Còn nữa, ngươi có rửa tay chưa vậy? Ngươi chọc tay vào chén rượu thế thì ta còn uống kiểu gì?”
Ta vừa gào lên vài tiếng, bên tai mơ hồ nghe có người gọi tên ta.
“A… A Cửu…”