Trùng Sinh Sủng Thê: Gả Nhầm Một Kiếp, Gả Đúng Cả Đời - Chương 39:
Cập nhật lúc: 2025-04-26 16:00:15
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lãnh Tiêu và Điền Kiều tổ chức hôn lễ, sau khi quân đội phái người tìm được nơi Hoa Hồ Điệp cất giấu, mọi người đều vô cùng cao hứng, màn che hôn lễ cũng được vén lên. Cùng với giá trị cứu vớt tăng vọt, Lãnh Tiêu thay bộ quân trang mới, n.g.ự.c cài một đóa hoa hồng lớn, thần thái rạng rỡ chuẩn bị ra ngoài đón dâu.
Hôm qua làm thẩm vấn bận đến khuya, Lãnh Tiêu gần như thức trắng đêm. Nhưng người gặp việc vui tinh thần thoải mái, bề ngoài hắn nhìn không ra chút mệt mỏi nào, hôm nay Lãnh Tiêu tuấn mỹ như thần ma.
Mở chiếc xe Jeep trang trí hoa hồng lớn, mang theo một đám tiểu tử, Lãnh Tiêu hăng hái xuất phát từ quân khu.
Sau khi Lãnh Tiêu xuất phát, Diệp Sương tranh thủ thời gian đốt pháo.
phách lý bá rồi tiếng pháo trúc vang lên, mọi người liền biết lão Lãnh gia sắp cưới nàng dâu! Những người chuẩn bị đến Lãnh gia uống rượu, đều nhao nhao rời giường, thu dọn một chút rồi đến Lãnh gia hỗ trợ.
Tuy Lãnh Tiêu đã tìm ban bếp núc giúp làm cơm, nhưng nhiều bàn tiệc như vậy, vẫn cần người truyền đồ ăn.
Những người giúp Lãnh Tiêu truyền món ăn cơ bản đều là chiến hữu chưa lập gia đình của hắn, bọn tiểu tử đều mặc quân trang, ai nấy đều làm ra vẻ tinh thần! Bọn họ có nghe nói, phía tiểu tẩu tử, có rất nhiều mỹ nữ thân thích và mỹ nữ bạn học!
Nếu vận may tốt, một hồi truyền món ăn, bọn họ cùng người ta nhìn vừa ý nhau. Cuối năm nay, bọn họ cũng có thể cưới vợ!
Vì để tiểu tẩu tử và người thân bạn bè của nàng ăn uống thoải mái, đám tiểu tử ở lại giúp đỡ, mỗi người đều nhét hai bao thuốc trong túi, vai vắt khăn lông trắng, khí thế ngất trời, đem bàn ghế phòng ăn quân đội thu dọn sạch sẽ.
Vừa làm việc, bọn họ vừa ghen tị với những người có thể theo Lãnh Tiêu đi đón dâu. Thật tiện nghi cho bọn họ! Có thể gặp mỹ nữ thân bằng của tiểu tẩu tử trước!
Ô ô, sau này bọn họ nhất định phải huấn luyện thật tốt. Tranh thủ lần sau có cơ hội tốt thế này, bọn họ muốn làm bên thắng.
Đúng vậy, những người ở lại làm việc, đều là đánh nhau thua cuộc. Đi theo Lãnh Tiêu đón dâu tuyệt đối là chuyện tốt. Quá nhiều người muốn đi, nhưng Lãnh Tiêu không cần nhiều người như vậy. Hắn liền để đám gia hỏa này sớm đánh một trận. Ai thắng thì cùng hắn đi, thua thì ở lại làm việc.
Để trấn an những binh sĩ thua trận bị tổn thương tâm lý, Lãnh Tiêu phát cho mỗi người hai bao thuốc và một chiếc khăn lông trắng. Bọn tiểu tử có thuốc, lập tức đầy m.á.u phục sinh.
Những người đi theo Lãnh Tiêu đón dâu, cũng không ghen tị hai bao thuốc kia. Chuyện tốt của những người đi đón dâu chỉ có thể nhiều hơn. Hắc hắc ~ Có sức mạnh thật khó lường!
Hắc hắc ~ Tất cả mọi người đều rất vui vẻ.
Trong tiếng pháo nổ, Diệp Sương khẩn trương kiểm tra lại mọi thứ trong nhà, xác định không có sơ suất, nàng mới cùng Lãnh Chí Quốc, mặt mày hớn hở chào hỏi khách khứa, chờ Lãnh Tiêu và Điền Kiều trở về.
Tốt quá! Lãnh Tiêu nhà nàng cuối cùng cũng thành gia!
Điền Kiều là cô dâu cần trang điểm, buổi sáng nàng dậy còn sớm hơn Lãnh Tiêu. Hôm qua Điền Kiều ngủ cũng muộn. Có lẽ mọi người đều thích ngắm cô dâu, hôm qua theo Điền Kiều về nhà, đến Bùi gia tìm Điền Kiều nói chuyện vẫn không ngừng.
Khó khăn lắm mới ứng phó xong các loại thân thích quen có không quen có, Điền Kiều vừa mới nghỉ ngơi một chút, trong phòng nàng lại nghênh đón đủ loại bạn học từ nhỏ đến lớn.
Bạn học tiểu học, bạn học sơ trung, bạn học cao trung, bạn học thời đại học. Trong phòng Điền Kiều, lại thêm một đám đại cô nương xinh đẹp.
Những cô nương này có người mới kết hôn không lâu, có người vẫn còn đi học, chưa có đối tượng, có người đã đính hôn, chuẩn bị kết hôn. Các nàng tuổi tác xấp xỉ Điền Kiều, trải qua cũng gần giống nhau, giữa các nàng và Điền Kiều rất có chuyện để nói.
Ở trường học, Điền Kiều luôn thuộc loại người có nhân duyên không tốt không xấu. Điền Kiều học giỏi, xinh đẹp, thân thế lại đáng thương. Cho dù có một vài ngang ngược đại tiểu thư không quen nhìn Điền Kiều làm ầm ĩ, gây sự với Điền Kiều, Điền Kiều cũng có thể kết giao với một vài bằng hữu phẩm hạnh không tệ. Quan hệ giữa các nàng chưa hẳn là quá tốt, nhưng mọi người cùng nhau học tập, cuối tuần rảnh rỗi ngẫu nhiên hẹn nhau ra ngoài chơi, quan hệ cũng coi như thân mật.
Đời trước Điền Kiều sống càng ngày càng tệ, nàng thân còn lo chưa xong, nên vô tình hay cố ý đều疏 xa các bạn học đã từng. Đời này mọi người đều còn trẻ, chưa trải qua quá nhiều khổ cực. Điền Kiều mới tạm nghỉ học nửa năm, nên vẫn chưa đoạn tuyệt giao với những bạn học kia. Mọi người vừa gặp mặt, liền có chuyện nói không hết.
Các cô nương thật lòng chúc phúc Điền Kiều.
Điền Kiều đột nhiên nhìn thấy nhiều bạn bè hồi nhỏ như vậy, cũng vô cùng vui vẻ. Tình cảm thời kỳ thiếu niên thuần túy nhất, đời trước Điền Kiều đã từng tiếc nuối vì đoạn tuyệt giao với những người bạn tốt hồi nhỏ. Đời này có cơ hội nối lại tiền duyên, nàng liền bất cẩn cùng các nàng hàn huyên.
Mọi người nói chuyện lý thú trước kia, nói về ước mơ tương lai, trên mặt mỗi người đều tràn đầy hạnh phúc và vui sướng.
Điền Kiều nhìn các nàng, cảm thấy trùng sinh như vậy cũng không tệ.
Ngủ muộn, dậy sớm, Điền Kiều lúc trang điểm, có chút mơ màng. Bị Bùi Tuệ dùng khăn lạnh chườm mặt, Điền Kiều mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Đám tiểu tỷ muội của Điền Kiều cũng vậy, dùng nước đá rửa mặt cho tỉnh táo, sau đó mọi người mới lại bắt đầu líu ríu nói chuyện.
Hôm nay người đến chải đầu cho Điền Kiều là Tề lão thái thái, tiểu tỷ muội của Bùi bà ngoại.
Tề lão thái thái năm nay sáu mươi tuổi, giống như Bùi bà ngoại, bà đã có chắt trai, nhưng cha mẹ bà đều còn sống. Nhà bà còn lợi hại hơn Bùi gia đệ tứ là ngũ đại đồng đường. Tề gia hòa thuận, Tề lão thái thái thật sự vô cùng có phúc khí.
Sợ những người không tốt làm hỏng phúc khí của mình, Tề lão thái thái bình thường cơ bản không làm người chải đầu cho người khác. Điền Kiều coi như ngoại lệ đầu tiên của bà. Nếu không phải Bùi bà ngoại bỏ mặt mo đi cầu bà, bà chắc chắn không tới.
Điền Kiều biết lão thái thái này xác thực vô cùng có phúc khí. Đời trước khi người khác gặp khó khăn, nhà bà vẫn luôn an ổn. Nhìn bà, Điền Kiều như thấy được tháng năm tĩnh lặng hạnh phúc.
Nàng cười ngọt ngào gọi đối phương một tiếng "Tề nãi nãi", mong đợi nàng và Lãnh Tiêu cũng giống Tề nãi nãi, có thể phúc thọ an khang, sống lâu trăm tuổi.
Tề lão thái thái cũng rất thích Điền Kiều. Điền Kiều cũng coi như là tiểu nha đầu bà nhìn mà lớn lên, bây giờ tiểu nha đầu đã trưởng thành đại cô nương, đồng thời sắp lập gia đình, Tề lão thái thái cũng hy vọng Điền Kiều cả đời hạnh phúc.
"Một chải chải tới đuôi, phú quý không cần lo. Một chải chải tới đuôi, không bệnh lại không buồn. Một chải chải tới đuôi, nhiều tử lại nhiều phúc." Tề lão thái thái hiền lành, chậm rãi chúc phúc Điền Kiều. ①
Điền Kiều cười ngọt ngào nhận lấy phần chúc phúc này. Có lẽ là không khí, Điền Kiều luôn không khẩn trương, không sợ xấu hổ, lúc này lại thẹn thùng vô cùng.
Chờ Tề lão thái thái giúp Điền Kiều vấn tóc, trang điểm, Điền Kiều thay bộ áo cưới đỏ thẫm. Điền Kiều thẹn thùng, lập tức lại mỹ ra một tầm cao mới.
Xinh đẹp! Thật xinh đẹp!
Tất cả những người nhìn thấy tân nương trang điểm của Điền Kiều, đều bị vẻ đẹp của nàng làm ngây người.
Đại mỹ nhân giống như thiên tiên, linh khí bức người thế này, chắc hẳn một trăm năm nữa cũng không tìm ra được người thứ hai.
Mọi người sợ hãi thán phục, ca ngợi, trong nháy mắt si mê.
Rắc, rắc.
Trong phòng yên tĩnh, Thời Nhạc, tiểu tỷ muội của Điền Kiều, giơ máy ảnh, tách tách chụp ảnh cho Điền Kiều.
"Đẹp quá, đẹp quá! Kiều Kiều, cậu thật sự là quá đẹp!" Rắc, rắc, trong lúc nói chuyện, Thời Nhạc lại chụp thêm mấy tấm hình cho Điền Kiều.
Thời Nhạc là bạn học thời đại học của Điền Kiều. Gia thế của nàng rất tốt, trong trường học, còn là phóng viên riêng của trường. Kỹ thuật chụp ảnh của nàng rất tốt.
Thời Nhạc vừa ra tay, các tiểu tỷ muội khác của Điền Kiều, toàn bộ xúm lại chụp ảnh chung với Điền Kiều. Tân nương tử quá xinh đẹp, không chụp ảnh chung, mọi người đều cảm thấy các nàng thua thiệt!
Người trẻ tuổi chụp ảnh đến quên trời đất. Các trưởng bối cười ha hả nhìn, Thời Nhạc liền quay đầu chụp ảnh cho các nàng.
Làm mọi người rất thẹn thùng, thật không biết xấu hổ.
"Ai nha, ai nha, chúng ta đều lớn tuổi, mặt đầy nếp nhăn, chụp lên khó coi, bé con, cháu đừng lãng phí phim. Phim tốn tiền lắm. Cháu mau đi chụp Kiều Kiều, nó xinh đẹp." Mọi người xấu hổ cự tuyệt.
"Tề nãi nãi. Các ngài cũng đẹp."
Điền Kiều nói rồi đi qua, nắm lấy vai các nàng, lôi kéo các nàng cùng nhau chụp ảnh. Chụp rồi mọi người liền buông ra.
Rắc, rắc. Trong tiếng cười nói vui vẻ, từng tấm ảnh chụp chung trân quý, đều được Thời Nhạc dùng máy ảnh ghi lại hoàn mỹ.
Càng chụp ảnh, mọi người càng cảm thấy Điền Kiều mỹ!
Xinh đẹp! Điền Kiều thật là toàn bộ phương vị, mỹ lệ không góc chết! Bất luận chụp thế nào, Điền Kiều đều không có lúc nào không đẹp!
Nàng tựa như con gái ruột của Nữ Oa, bất luận chỗ nào đều vừa đúng, đặc biệt hoàn mỹ.
"Xinh đẹp như vậy tân nương tử, thật tiện nghi cho tân lang quan!" Lời này vừa nói xong, Lãnh Tiêu, chàng rể tương lai của Bùi gia, liền mang theo thân hữu đoàn, lái xe đến cửa chính Bùi gia.
Tích tích tích. Lãnh Tiêu dùng tiếng còi hơi báo cho mọi người, hắn đến đón tân nương tử!
Lốp bốp, Bùi gia dùng tiếng pháo trúc đáp lại Lãnh Tiêu.
Giẫm lên một chỗ giấy đỏ, Lãnh Tiêu mang theo hoa hồng lớn, khí vũ hiên ngang, anh tuấn tiêu sái, bước xuống từ xe Jeep.
Cô gia mới vừa xuống xe, người thân bạn bè của Điền Kiều, nháy mắt kinh hô: "Má ơi, tân lang tân nương xứng đôi quá!"
Chính là xứng đôi.
Vừa rồi mọi người còn cảm thấy Điền Kiều là tuyệt thế đại mỹ nhân, trên thế giới này không ai xứng với nàng. Kết quả gặp Lãnh Tiêu, mọi người mới phát hiện, thì ra trên đời này thật sự có Kim Đồng Ngọc Nữ.
Lãnh Tiêu và Điền Kiều quá xứng đôi. Vừa thấy Lãnh Tiêu, mọi người đã cảm thấy, Điền Kiều nên gả cho Lãnh Tiêu. Chỉ có nam nhân tiêu sái như Lãnh Tiêu, mới xứng với nữ nhân xinh đẹp như Điền Kiều.
Nhưng mà, cưới vợ không dễ dàng.
Lãnh Tiêu lớn lên đẹp trai, hắn cũng không thể dựa vào khuôn mặt để qua cửa.
Thân thích của Bùi gia và Điền gia, lúc này đều ở Bùi gia chờ Lãnh Tiêu. Thấy Lãnh Tiêu tới, hai nhà vốn còn tương đối xấu hổ, không biết rõ lắm nên trao đổi thế nào, lập tức chung mục tiêu làm khó dễ Lãnh Tiêu.
Điền Kiều chính là minh châu chung của Bùi gia và Điền gia, Lãnh Tiêu muốn dễ dàng cưới người đi, làm sao có thể?
Tiểu bất điểm của Bùi gia dẫn đầu xung phong. Bùi quân dẫn theo đệ đệ muội muội, còn có một đám tiểu oa nhi của Điền gia, chận cửa, mặt mày nghiêm túc đòi Lãnh Tiêu hồng bao.
"Biểu cô phụ, muốn ta mở cửa, phải cho đại hồng bao nha."
Bùi Ngôn mới học nói, người nhà họ Bùi dạy hắn mấy ngày, hắn cũng chỉ học được một chữ bao. Nhưng tiểu gia hỏa thật dũng cảm, xen lẫn trong đám đại hài tử, hắn kêu to nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/trung-sinh-sung-the-ga-nham-mot-kiep-ga-dung-ca-doi/chuong-39.html.]
Tiếng kêu nãi thanh nãi khí cao hơn một quãng Bao! Bao! Bao ~~, làm những người lớn phía sau đều cười không ngớt.
Bị ngăn ở ngoài cửa, Lãnh Tiêu nghe tiếng cười bên trong, hiếm có hắn cũng cong khóe miệng, nụ cười xán lạn.
"Lãnh Tuấn, phát hồng bao!"
Lãnh Tiêu vừa cười, Lãnh Tuấn liền cầm một đống đại hồng bao, dùng sức nhét vào khe cửa.
"Lũ tiểu gia hỏa, mau mở cửa!"
Bọn trẻ được hồng bao, từng cái vui vẻ ra mặt lại bắt đầu đòi kẹo.
"Không được nha, cô nãi nãi nói không có kẹo mừng, không thể mở cửa cho biểu cô phụ."
Lần này Lãnh Tiêu tự mình động thủ, cầm kẹo dụ dỗ lũ tiểu gia hỏa bên trong.
"Mau mở cửa, mở cửa, kẹo trong tay biểu cô phu, tất cả đều cho các ngươi. Ta có chocolate, có đại bạch thỏ, có ngưu cán đường, có quýt cánh kẹo mềm, còn có đủ loại hương vị kẹo trái cây. Các ngươi không muốn sao?"
"Muốn!" Tiểu gia hỏa thèm ăn trả lời.
Nhiệm vụ của lũ tiểu gia hỏa, chính là ngăn Lãnh Tiêu đòi hồng bao và kẹo. Lúc này Lãnh Tiêu đều cho, bọn họ liền nhận kẹo, vui vẻ mở cửa. Lãnh Tiêu vào cửa, nháy mắt lại bị ca ca tỷ tỷ, đệ đệ muội muội và các bạn học của Điền Kiều bao vây.
Mọi người có thể thi văn Lãnh Tiêu đọc thơ, hoặc ngẫu hứng làm thơ. Có thể thi võ nhưng đánh không lại Lãnh Tiêu, liền yêu cầu Lãnh Tiêu ngồi xổm, không ngồi xổm ba trăm cái, không được đứng lên. Văn không được, võ cũng không xong, liền thi Lãnh Tiêu tài nghệ, yêu cầu Lãnh Tiêu ca hát. Không cần biết hát cái gì, nhưng không thể không hát.
Ngồi xổm Lãnh Tiêu không ngại, đọc thơ Lãnh Tiêu cũng được, ca hát, tuy không nhất định đúng nhịp, nhưng Lãnh Tiêu vẫn hát rất to.
"Chiêng trống vang trời mừng tốt duyên, lưỡng tình tương duyệt tay nắm tay ~~ Từ đây đồng tâm vạn vạn năm a ~~ Tam Sinh Thạch trên định lương duyên ~~ Ân ái vợ chồng quấn triền miên ~~" ②
Để đỡ tốn việc, Lãnh Tiêu trực tiếp đem những bài thơ hắn thuộc, vừa ngồi xổm vừa hát thật to.
Tuy Lãnh Tiêu không biết kỹ xảo ca hát gì, nhưng bài hát của hắn tràn ngập cảm tình. Cho nên bất luận là người trẻ tuổi ở đây, hay người trung niên ở cùng Điền Kiều, đều bị màn tỏ tình thẳng thắn nóng bỏng của Lãnh Tiêu làm cho thẹn thùng.
Ái chà chà! Cô gia này nhiệt tình quá!
Bao nhiêu năm không gặp hậu sinh nhiệt tình như vậy! Ha ha ~ Không tệ không tệ, tiểu tử này có tiền đồ! Các nam sĩ ở đây, nhất trí cho rằng Lãnh Tiêu rất có phong phạm của họ lúc trẻ! Ha ha ~
Trong tiếng cười nói vui vẻ, Lãnh Tiêu cuối cùng vượt qua năm cửa ải c.h.é.m sáu tướng đi tới trước mặt Điền Kiều.
Điền Kiều mỹ lệ ngồi trên giường, nàng ôn nhu nhìn nam nhân tuấn mỹ đầy mắt thâm tình đang đi về phía nàng.
Tốt quá! Bọn họ cuối cùng cũng kết hôn!
Đối mặt nhau, Lãnh Tiêu và Điền Kiều cùng nhau cười ngọt ngào. Giờ khắc này, hai người không hiểu sao lại có điểm giống nhau. Người ở đây đều nói, bọn họ là thiên định lương duyên, vô cùng có tướng phu thê!
Lãnh Tiêu và Điền Kiều càng thêm vui vẻ.
Nhưng mà, Điền Kiều có thể tiếp tục cười. Khảo nghiệm tân lang quan của Lãnh Tiêu vẫn chưa xong.
Đầu tiên Bùi Cẩm Nguyệt, đại diện nhà gái ra sân, đặc biệt xảo trá hỏi Lãnh Tiêu: "Muội phu, sau này nhà các ngươi ai quản tiền?"
Lãnh Tiêu nói Điền Kiều quản. Nàng lại hỏi: "Mỗi tháng cho ngươi một đồng tiền tiêu vặt có được không?"
Lãnh Tiêu nói không cho cũng được. Nàng lại hỏi: "Ngươi thích con trai hay con gái?"
Lãnh Tiêu nói không thích đứa nào cả. Nàng vừa muốn hỏi tiếp, vạn nhất Điền Kiều không sinh được con trai thì sao? Bùi Cẩm Nguyệt liền hậu tri hậu giác, bị câu trả lời "không thích đứa nào cả" của Lãnh Tiêu làm cho ngây người.
"Không thích đứa nào cả?" Người ở chỗ này thay Bùi Cẩm Nguyệt hỏi điều nàng chấn kinh.
Lãnh Tiêu bình tĩnh gật đầu, sau đó đặc biệt đại nghịch bất đạo nói: "Ta chỉ thích Điền Kiều. Không cần bóng đèn."
Mọi người nghe xong nháy mắt lộ ra vẻ mặt mệt mỏi.
Phục! Bọn họ thật phục!
Lãnh Tiêu thật là thê quản nghiêm thuần chủng, sợ vợ! Loại nam nhân này, từ xưa đến nay, cũng chỉ có hôn quân yêu mỹ nhân không yêu giang sơn cổ đại mới có thể so sánh.
Những nam nhân bình thường khác, không ai sánh bằng Lãnh Tiêu!
Câu trả lời của Lãnh Tiêu quá tuyệt, đến mức Bùi Cẩm Nguyệt không thể hỏi những vấn đề phía sau. Lãnh Tiêu không muốn có con, chỉ muốn sống thế giới hai người cùng Điền Kiều, những vấn đề khác các nàng chuẩn bị đều thành râu ria.
Bùi Cẩm Nguyệt nhìn nam nhân trong lòng, trong mắt đều là Điền Kiều. Nắm chặt tay. Cố lên Bùi Cẩm Nguyệt!
Điền Kiều và Bùi Tuệ có thể tìm được nam nhân trân ái các nàng, ngươi nhất định cũng có thể! Ngươi cũng là cô nương của Bùi gia! Ngươi không kém hai người bọn họ!
Đúng vậy, chính là Bùi Cẩm Nguyệt.
Điền Vi Tế hành động rất tốt, rất tốt.
Hôm trước Điền Kiều giả mạo Điền nãi nãi gửi thư cho hắn, hôm qua bị người nhà làm đủ trò, Điền Vi Tế liền sáng sớm tìm đến Bùi Tuệ, thổ lộ với Bùi Tuệ: "Tuệ Tuệ, em cưới anh đi! Sau này Điền Kiều xuất giá, cứ để anh tới sống cùng em! Anh tự mang của hồi môn, còn có thể cho em một đứa con trai lớn! Sau này em, anh và Điền Khải chúng ta ba người, chính là một nhà hạnh phúc!"
Vì khẩn trương, càng vì sợ Bùi Tuệ nghe không rõ, sáng sớm chặn ở cửa ra vào Bùi gia, Điền Vi Tế, sau khi nhìn thấy Bùi Tuệ, liền vô cùng kích động. Hắn vừa kích động, thanh âm của hắn liền không khống chế được. Lúc đó trời còn sớm, hàng xóm Bùi gia chưa dậy, không nghe thấy Điền Vi Tế ồn ào. Nhưng Bùi Cẩm Nguyệt ở cùng viện với Bùi Tuệ, gần đây còn ưu sầu ngủ không yên, lại nghe rõ ràng màn tỏ tình thâm tình của Điền Vi Tế.
Nghe được Điền Vi Tế thổ lộ, Bùi Cẩm Nguyệt không biết Bùi Tuệ lúc đó phản ứng thế nào, còn nàng thì sợ ngây người!
Cái gì? Cái gì? !
Bùi Tuệ lại có người c.h.ế.t da mặt dày như vậy theo đuổi? !
Rốt cuộc là nam nhân thế nào, mới có thể nói ra lời muốn Bùi Tuệ cưới hắn? Muốn Bùi Tuệ cưới hắn, đó không phải là ở rể? ! Cứu mạng, năm nay, người tốt ai lại đi ở rể?
Bùi Cẩm Nguyệt vốn cho rằng, Bùi Tuệ gặp phải kẻ lừa tiền lừa sắc. Kết quả, nàng lặng lẽ ra ngoài xem xét, phát hiện người kia nàng nhận ra, là Điền Vi Tế, đại lão gia nổi tiếng nhàn rỗi của Điền gia, nàng nháy mắt liền phá lớn phòng.
Đây rốt cuộc là vì cái gì? !
Điền Vi Tế lại muốn ở rể Bùi gia? !
Bùi Tuệ còn không muốn? ! Còn đánh Điền Vi Tế chạy?
Đây là hiện thực ma huyễn gì? !
So sánh với Bùi Tuệ, nàng vì một Thẩm Lãng mà muốn sống muốn chết, thật sự quá kém cỏi! Không phải nam nhân có rất nhiều sao?
Người ta Bùi Tuệ đã trung niên, đã kết hôn, sinh con, còn có Điền Vi Tế khăng khăng một mực thích nàng? Nàng làm gì vì một Thẩm Lãng mà không tự tin?
Nàng không xấu! Gia thế của nàng cũng không kém!
Điền Kiều có thể tìm được Lãnh Tiêu, Bùi Tuệ có thể đợi được Điền Vi Tế, nàng cố gắng một chút khẳng định cũng có thể tìm được nam nhân tốt một lòng một dạ với nàng! Thế là, Bùi Cẩm Nguyệt bị kích thích, c.h.ế.t lặng hơn nửa tháng, cuối cùng sống lại.
Lúc đó hôn lễ của Điền Kiều đã chuẩn bị gần xong, nàng không thể giúp việc khác, liền giành lấy việc làm khó dễ Lãnh Tiêu.
Vốn người nhà họ Bùi lo lắng Bùi Cẩm Nguyệt giở trò xấu, không muốn cho nàng tới. Nhưng nàng đem những vấn đề muốn hỏi, sớm nói với người nhà họ Bùi, cuối cùng Bùi Tuệ quyết định dùng nàng.
Có những lời khó nghe, những người khác của Bùi gia, nhất là Bùi Tuệ không tiện nói. Vạn nhất những vấn đề này quá xảo trá, chọc Lãnh Tiêu không vui. Các nàng là người thân cận với Điền Kiều hỏi, rất dễ làm Lãnh Tiêu giận chó đánh mèo Điền Kiều. Nhưng Bùi Cẩm Nguyệt không sao cả.
Bùi Cẩm Nguyệt vốn không hợp với Điền Kiều. Nàng tuổi còn nhỏ, nàng ra mặt làm khó Lãnh Tiêu, thật sự không ai thích hợp hơn.
Bùi Tuệ chuẩn bị cho Bùi Cẩm Nguyệt hỏi thế nào cũng được. Bùi Cẩm Nguyệt cũng có ý này. Nàng muốn xem, nam nhân Điền Kiều tìm có thật sự tốt như nàng nói không? Nếu Lãnh Tiêu bị nàng hỏi nổi giận, Điền Kiều sẽ mất mặt. Ha ha.
Kết quả, Bùi Cẩm Nguyệt dồn hết sức lực chuẩn bị, Lãnh Tiêu chỉ một câu chỉ cần Điền Kiều, không cần con, liền đem Bùi Cẩm Nguyệt nháy mắt g.i.ế.c chết, hạ màn.
Lời của Lãnh Tiêu lực sát thương quá lớn. Coi như Bùi Tuệ, người biết lời ngon ngọt của nam nhân không thể tin, khi Lãnh Tiêu nói ra cam kết như vậy trước mặt tất cả người thân bạn bè của Điền Kiều, Bùi Tuệ cũng rất vui vẻ!
Không tệ, không tệ. Con rể này, Bùi Tuệ rất hài lòng.
Bùi Tuệ vui vẻ, Lãnh Tiêu cuối cùng cũng qua cửa mẹ vợ, chuyện còn lại liền đơn giản. Hiện tại, hắn chỉ cần tìm ra đôi giày bị mọi người giấu trong phòng Điền Kiều, hắn liền có thể mang theo Điền Kiều về nhà.
Tìm đồ vật, Lãnh Tiêu rất chuyên nghiệp.
Có tinh thần lực, Lãnh Tiêu tìm giày cho Điền Kiều, giống như đôi giày đó là hắn giấu, không cần tốn nhiều sức đã tìm được.
Tìm thấy đôi giày da đỏ của Điền Kiều, trong ánh mắt sợ hãi thán phục của mọi người, Lãnh Tiêu quỳ một chân trên đất, đặc biệt ôn nhu, đặc biệt trịnh trọng tự tay mang giày cho Điền Kiều.
"Kiều Kiều, ta tới đón nàng."
"Từ nay về sau, bất luận là đường bằng phẳng hay bụi gai, chúng ta đều tay trong tay cùng đi. Về sau có ta ở đây, ta nhất định che chở nàng cả đời không lo, để nàng vĩnh viễn hạnh phúc an khang."
"Ừm." Điền Kiều hạnh phúc gật đầu.
Cảm nhận được sự nghiêm túc của Lãnh Tiêu, Điền Kiều cười càng thêm xinh đẹp. Không đợi Lãnh Tiêu đứng dậy, sau khi Lãnh Tiêu mang giày cho nàng, Điền Kiều liền ôm cổ Lãnh Tiêu, để Lãnh Tiêu dễ dàng bế nàng lên. Kiểu ôm công chúa.
"Lãnh Tiêu, chúng ta về nhà." Điền Kiều dùng hành động thực tế nói cho mọi người, nàng cũng rất nóng lòng muốn gả cho Lãnh Tiêu.