Trà Yêu - Chương 2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-22 20:28:20
Lượt xem: 451

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

4.

“Đặt lá trà này lên n.g.ự.c đi, nhớ là tuyệt đối không được bỏ ra trước khi lá trà được ủ khô hoàn toàn. Bỏ dở giữa chừng sẽ bị trừng phạt.”

An Lục Hoa tươi cười nhưng trong mắt không hề có chút ý cười nào, bà ta nhìn chằm chằm ta và nói.

Ta ngoan ngoãn gật đầu, cố gắng tỏ vẻ mình vẫn đang mơ hồ, nơm nớp lo sợ.

“Thời buổi khó khăn mà gặp được gia chủ tốt bụng như thế này, có đốt đèn lồng tìm khắp nơi cũng không thấy đâu. Các ngươi cứ tập trung ủ trà cho tốt là có thể thành tiên rồi, đi đâu mới tìm thấy cơ hội tốt thế này hả? Đã làm người thì phải có lòng biết ơn chứ, đúng không?”

Quản gia của bà ta, Tào bà tử vừa gõ đầu ta một cái vừa đeo chiếc yếm màu đỏ được chế tạo đặc biệt cho ta. Bên trong yếm đỏ may một chiếc túi rút dây nhỏ, bà ta bỏ lá trà vào trong chiếc túi nhỏ rồi thắt dây lại để nó dán vào mảng thịt ấm áp.

An Lục Hoa cười không nói gì, đôi mắt như mãng xà nhìn chằm chằm xem phản ứng của ta.

Hừ, ta chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Ta lập tức òa khóc:

“Gia chủ a nương là tốt nhất, Tuyết Nha thích gia chủ a nương nhất!”

Tào bà tử biến sắc, vội vàng nhìn về phía An Lục Hoa.

An Lục Hoa mỉm cười xoa đầu ta, nói với Tào bà tử:

“Ngươi nói nhiều lời với một đứa trẻ làm gì? Nói xong cũng có khác gì mục đích của ta đâu.”

Tào bà tử như lên cơn điên không ngừng vả mạnh vào miệng mình.

“Là nô tài nói bậy bạ mạo phạm tới tiểu thư! Là lỗi của cái miệng nô tài, mạo phạm tới tiểu thư!”

Không phải An Lục Hoa biết phép thuật khiến tay của Tào bà tử không thể dừng lại được đấy chứ?

Nghĩ tới đây, sau lưng ta chảy đầy mồ hôi lạnh.

“Nào, để a nương buộc dây lại cho ngươi.”

An Lục Hoa nở nụ cười dịu dàng, kéo sợi dây trên yếm đỏ buộc chặt quanh người ta trong tiếng tát “bốp bốp bốp” của Tào bà tử.

Giây phút lá trà chạm vào da ta, cảm giác lạnh thấu xương như thể rơi vào hầm băng khiến ta bắt đầu không kiềm chế được mà run rẩy.

“Gia chủ a nương, ta lạnh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/tra-yeu/chuong-2.html.]

“Mặc thêm áo là được rồi.”

An Lục Hoa khoác cho ta một chiếc áo lông rồi hài lòng mỉm cười, bà ta liếc nhìn Tào bà tử. Lúc này Tào bà tử mới dừng tay, miệng bà ta sưng tấy lên như mõm heo, m.á.u và nước miếng không ngừng chảy xuống cùng những dòng nước mắt.

Ra tới cửa, An Lục Hoa nói với Tào bà tử:

“Hăng quá hóa dở. Có những lời, nói nhiều sẽ khiến người khác thấy khó chịu…”

Không thể không nói, cho dù ta sống lại thì An Lục Hoa vẫn là một kẻ thù rất mạnh.

Ta không dám coi thường chút nào.

5.

Thấy An Lục Hoa và Tào bà tử đã rời khỏi viện, ta lập tức đóng cửa lại, run rẩy lấy lá cây trà cổ thụ ra rồi vùi vào bên trong chậu hoa, sau đó nhét lá trà bình thường vào.

Bởi vì loại trà kia có thể hút tinh huyết của con người.

Kiếp trước trong năm đầu tiên ủ trà, ta bắt đầu cảm thấy ngày càng yếu ớt, chỉ chạy vài bước đã thở không nên hơi.

Năm thứ hai ta dần gầy đi, dù có ăn bao nhiêu vẫn cảm thấy đói.

Tới năm thứ ba, ta thường xuyên bị bệnh vặt, ta đặc biệt sợ gió lạnh, chỉ gặp chút gió đã thấy lạnh thấu xương.

Từ năm thứ tư đến năm thứ bảy, ta trở thành cái ấm sắc thuốc, phải uống thuốc đều đặn hằng ngày, bước đi như cây liễu yếu ớt trước đầu ngọn gió.

Đến năm thứ chín, lúc mười bảy tuổi, đi đường ta cũng cần người đỡ, làn da trắng đến gần như trong suốt, gầy chỉ còn da bọc xương.

Lúc đó ta không dám soi gương vì sợ chính bản thân mình.

Vào năm thứ mười, cái năm cuối cùng ấy, ta vượt qua hoàn toàn trên giường, cả người đau đớn đến mức suốt đêm không ngủ được, tóc rụng xuống từng mảng, cuối cùng mái tóc đen nhánh của ta rụng sạch không sót sợi nào.

Nhưng cho tới khi trút hơi thở cuối cùng, trong lòng ta vẫn tràn đầy hy vọng được trở thành Tiên Trà, hồi sinh người nhà của mình và đoàn tụ với họ.

Sau khi c.h.ế.t đi ta mới biết, chính con quỷ kia đã gây ra nạn đói năm đó.

Cây trà ngàn năm không bị sét đánh c.h.ế.t mà còn hấp thụ linh khí khắp trăm dặm để chữa trị cho mình, tạo nên thiên tai, thật ra phụ mẫu ta và những đồng hương đều bị quỷ cây hại chết.

Người c.h.ế.t đói nằm la liệt đầy đất, đổi con cái để lấy miếng ăn, một chữ “thảm” sao có thể tả hết?

Bây giờ nghĩ lại mới thấy ta thật sự ngu ngốc, kiếp trước nhận địch làm mẫu, sau khi c.h.ế.t còn giúp kiếm thêm tiền.

Nghĩ tới đây, ta hận không thể tự vả vào mặt mình một cái.

Loading...