Tôi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Đại Tiểu Thư - 1

Cập nhật lúc: 2025-04-27 10:48:21
Lượt xem: 73

Tôi, đóa hoa cao lãnh nổi tiếng khắp trường cấp ba.

Bỗng nhiên có thể nghe được tiếng lòng của đại tiểu thư mà tôi ngưỡng mộ bấy lâu nay

“Chị thật đáng yêu, hệt như mặt trời vậy.”

Tôi: ?

Đại tiểu thư ngoài ngây thơ trong đen tối × Đóa hoa cao lãnh ốm yếu

Tác giả: 隽风不居

Edit: Meo

 

1.

 

Như thường lệ, tôi làm xong bài kiểm tra trước giờ quy định, kiểm tra lại một lượt rồi bắt đầu nằm ngủ chán chường. Trong lúc mơ màng, một giọng nói quen thuộc vang lên.

 

[Aaaaa chị thật tuyệt vời! Giỏi quá, làm xong nhanh như vậy, chị ngủ trông thật quyến rũ, huhuhu y như mặt trời ý.]

 

Tôi giật mình ngồi dậy, trong lúc thi cử, sao có thể có người nói chuyện?

 

[Chị có phải bị giật mình tỉnh giấc không, vẻ mặt ngái ngủ cũng thật đáng yêuuuuu, chắc chắn là bị tình yêu mãnh liệt của em đánh thức rồi!]

 

Tôi nghi ngờ nhìn quanh, cuối cùng xác định được đó là bạn cùng lớp của tôi, Nguyễn An, chỉ thấy cô ấy nhìn tôi một cái rồi cúi đầu xuống.

 

[Aaaaa, chị nhìn em, em thật phấn khích, chắc chắn là chị đã phát hiện ra sức hấp dẫn của em rồi!] Vừa gào ầm ĩ lên, cô ấy vừa ngồi thẳng người, vuốt nhẹ mái tóc mai, trông thật dễ thương…

 

Không, bây giờ không phải lúc để bàn luận về điều này, vậy là tôi vô tình có thể nghe được tiếng lòng của cô ấy?

 

Nguyễn An, xuất thân danh giá, là đại tiểu thư chính hiệu, tính cách hiền dịu đáng yêu, vui vẻ hoạt bát, rất được mọi người yêu mến.

 

Khác với tôi… người lạnh lùng vô vị. Cô ấy là mặt trời.

 

Chúng tôi là thế hệ cuối cùng của kỳ thi đại học cũ, chọn ngành văn. Giáo viên thiên vị con trai, đặc biệt là mấy đứa con nhà giàu được gia đình nhét tiền vào, đối với đại tiểu thư rất tốt, nhưng đối với tôi, một người bình thường như vậy, sự phân biệt đối xử lạnh nhạt là chuyện thường xảy ra.

 

Những cậu ấm được gọi là “cục cưng” cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, ngày ngày dựa vào thế lực, bắt nạt học sinh bình thường, trong ký túc xá, họ tự sướng tập thể, thậm chí còn đánh cược xem ai sẽ hẹn hò với bạn cùng lớp trước, tôi cũng là mục tiêu của họ.

 

May mắn là tôi có năng khiếu, nếu không cũng sẽ không chọn ngành văn mà cả nhà đều không đồng ý. Tôi không có quyền thế, chỉ có thể dùng hết sức mình.

 

Sau khi nhiều lần giành giải nhất toàn trường, và được sự giúp đỡ của hiệu trưởng, tôi được coi là bông hoa cao lãnh khó chinh phục, còn họ đang muốn kéo tôi xuống bệ thờ.

 

Nguyễn An thì khác, những cậu ấm đối với cô ấy vừa nhiệt tình vừa cẩn thận, luôn mời cô ấy đi dự tiệc, cố gắng thu hút trái tim của người thừa kế tập đoàn này.

 

Nhưng tôi có thể nhìn ra, cô ấy không hứng thú với những điều này, chỉ là lợi dụng cơ hội để bảo vệ các bạn nữ trong lớp mà thôi.

 

Cô ấy xoay sở giữa đám thú vật đó, nhưng cũng không thể loại bỏ họ, còn tôi không có quyền thế, là sinh viên đại học duy nhất trong gia đình, phải cố gắng hết sức trong kỳ thi trung học phổ thông mới vào được trường Nhất Trung, tự bảo vệ mình còn khó khăn, tôi biết ơn cô ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/toi-nghe-thay-tieng-long-cua-dai-tieu-thu/1.html.]

 

Tôi không biết tại sao Nguyễn An lại… ngưỡng mộ tôi như vậy, tôi lạnh lùng cô độc, giao tiếp với cô ấy cũng chỉ giới hạn trong việc học. 

 

[Đờ mờ, cái thứ này, sao dám nhìn vợ tôi, ai cho phép nó nhìn vợ tôi với ánh mắt dâm đãng đấy! Thật muốn móc mẹ mắt nó đi] Giọng nói của cô ấy lại vang lên.

 

Tôi không kịp suy nghĩ về cách xưng hô đó, liền theo hướng nhìn của cô ấy, dùng khóe mắt liếc nhìn, thấy Vương Minh Huyền, con trai thứ hai của tập đoàn Thịnh Minh, đang vô tư nhìn chằm chằm vào tôi.

 

Đây là tên đầu đàn của đám rác rưởi trong lớp, là tên phiền phức nhất.

 

[Rõ ràng đã cảnh cáo chị là của tôi rồi, thật không biết điều.]

 

Giọng nói của cô ấy nghe rất lạnh, hóa ra, tôi vẫn luôn được cô ấy bảo vệ đặc biệt sao?

 

Loại chuyện này tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới. Bởi vì tôi yêu cô ấy nhiều bao nhiêu, thì khoảng cách trời vực giữa chúng tôi sẽ càng chói mắt bấy nhiêu.

 

Tôi có gì đáng để mặt trời chú ý?

 

2.

 

Hai ngày tiếp theo là kỳ nghỉ, sau khi thu bài kiểm tra, tôi liền nhận lại điện thoại đã gửi ở chỗ giáo viên, thu dọn sách vở chuẩn bị ra về.

 

Lúc này lại nghe thấy tiếng lòng của Nguyễn An: [Huhuhu hai ngày không gặp chị, tim em muốn vỡ tan rồi, muốn bóc ảnh của chị trên bảng xếp hạng xuống hôn một cái thật mạnh.]

'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'

 

Tôi có chút ngại ngùng, nhanh chóng bước ra khỏi lớp học.

 

Lời nói của cô ấy vẫn văng vẳng bên tai tôi, niềm vui kín đáo nảy nở trong lòng tôi, thậm chí còn có một số suy nghĩ không nên có cũng theo đó mà xuất hiện.

 

Cô ấy tôn sư trọng đạo, học tập tích cực, thường xuyên đến hỏi tôi một số vấn đề. Vì lịch sự, tôi cũng sẽ lấy những bài tập chuẩn bị hỏi giáo viên để đáp lại cô ấy.

 

Tôi luôn tự biết bản thân mình, luôn giữ khoảng cách phù hợp, không để đại tiểu thư dính vào một chút ô uế nào trong lòng tôi.

 

Tôi nhớ một mùa hè oi bức nào đó, cô ấy đứng sau lưng tôi, một tay đặt lên vai tôi, tay kia giảng giải rõ ràng cho tôi, trên người có mùi hương dễ chịu.

 

Thấy tôi ngẩn người, cô ấy cười hỏi tôi:

 

“Hôm nay em đã đặc biệt xịt chai nước hoa tốt nhất của em đó, Cố Cẩn, chị thích không?”

 

“Không tệ.”

 

Tôi lấy lại tinh thần, gật đầu nhẹ nhàng, tiếp tục nghe cô ấy giảng bài.

 

Loading...