08
Khi màn đêm buông xuống, căn hộ đối diện lại náo loạn cả lên.
“Biến đi! Cút khỏi đây! Đồ đĩ thối! Đồ không biết xấu hổ!”
Giang Dĩnh ném hành lý của cô bảo mẫu ra ngoài cửa, còn tát cô ta một cái thật mạnh.
Tống Kỳ Phong lập tức ôm chặt lấy cô bảo mẫu:
“Giang Dĩnh, cô phát điên cái gì vậy?”
“Tiểu Mỹ đã có thai rồi đấy! Nếu cô ấy có mệnh hệ gì, tôi không để yên cho cô đâu!”
Nghe vậy, mắt Giang Dĩnh đỏ ngầu, gần như phát điên:
“Năm xưa tôi bất chấp tất cả, bất chấp cả danh dự để sinh cho anh hai đứa con trai, vậy mà anh đối xử với tôi như thế này à?”
Tống Kỳ Phong khinh bỉ liếc nhìn hai đứa trẻ trong phòng:
“Vương Tuyết không cho hai đứa con của cô ta nhận tôi làm cha, còn cô thì sinh ra hai đứa thế này.”
“Cô muốn nhà họ Tống tuyệt tự à?”
Hai người cãi nhau không ngớt, cuối cùng nhân viên của khu dân cư phải đến hòa giải.
Tống Kỳ Phong dẫn cô bảo mẫu đang mang thai rời đi ngay sau đó.
Nhưng căn hộ đối diện vẫn không yên tĩnh trở lại.
“Tại sao chứ! Tại sao các người lại là con tôi? Tại sao hả?”
Tiếp sau đó là một tiếng hét thê lương rợn cả sống lưng.
“Aaaa! Đau quá! Đau lắm! Cứu tôi với! Cứu với!”
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, tôi lập tức gọi cảnh sát.
Hơn mười phút sau, năm cảnh sát xuất hiện trước cửa căn hộ đối diện.
“Mở cửa! Chúng tôi là cảnh sát!”
Giang Dĩnh chần chừ rất lâu mới chịu mở cửa, ánh mắt đầy u ám nhìn chằm chằm vào họ:
“Tôi đâu có phạm pháp, tìm tôi làm gì?”
Một cảnh sát liếc vào trong nhà, sắc mặt lập tức thay đổi.
Họ đẩy Giang Dĩnh sang một bên rồi xông vào.
Cảnh tượng trước mắt khiến tất cả mọi người đều bàng hoàng.
Tôi nhìn qua camera trước cửa, tim như thắt lại.
Giang Nhị nằm sõng soài trên sàn, mặt đầy máu, sau đầu còn lõm vào một vết sâu hoắm.
“Chú cảnh sát ơi! Cứu em cháu với! Cô ta muốn g.i.ế.c em cháu!”
Giang Nhất hoảng loạn ôm lấy đầu em trai, cố gắng cầm m.á.u bằng một chiếc khăn.
Cảnh sát lập tức gọi xe cấp cứu và đưa Giang Nhị đến bệnh viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/toi-da-nuoi-con-rieng-cua-chong-thanh-hoc-sinh-uu-tu/6.html.]
Giang Nhị bị đẩy lên xe cấp cứu.
Tôi biết sau lần tình cờ gặp Giang Nhất, cậu ấy đã lén mua một chiếc camera.
Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ rằng, cậu ấy lại luôn mang nó bên mình, thậm chí còn bật chế độ phát trực tiếp suốt cả thời gian đó!
Khi lướt xem các video ngắn, tôi bất ngờ thấy một video được đề xuất tại địa phương.
Bấm vào xem, tôi phát hiện đó là góc nhìn từ người quay, trong khung hình chính là Giang Dĩnh, cô ta chống nạnh, trông chẳng khác gì một con gà mái già.
“Tôi nói rồi! Tôi không có tiền! Mấy người thích chữa thì chữa, không thì thôi!”
Bác sĩ kiên nhẫn giải thích:
“Bây giờ nếu phẫu thuật kịp thời thì vẫn còn khả năng hồi phục, nhưng nếu tiếp tục trì hoãn thì e rằng…”
“Thì cái gì mà thì! Chết đi là tốt nhất!”
Nếu không phải vì đang mặc cảnh phục, có lẽ cảnh sát cũng đã không nhịn nổi mà ra tay rồi.
“Cô là mẹ của đứa trẻ, sao lại nhẫn tâm đến thế?”
“Phi! Nếu không có hai đứa vô dụng này, tôi đã không thê thảm như hôm nay!”
“Chết đi càng tốt! Cả hai đứa chúng nó đều đáng chết!”
Giang Dĩnh gào thét đến khản cả giọng, cuối cùng ngồi bệt xuống đất, khóc lóc thảm thiết.
09
Bác sĩ bất lực, đành phải xin mở đường cấp cứu khẩn cấp.
Sau 5 tiếng đồng hồ, Giang Nhị được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Nhưng bác sĩ chỉ lắc đầu đầy tiếc nuối.
Giang Dĩnh tưởng rằng điều đó đồng nghĩa với việc con mình đã chết, liền bật dậy như lò xo, hớn hở hỏi:
“Hahahahaha, cái thằng tàn tật đó c.h.ế.t rồi à?"
Bác sĩ sững người, đây là lần đầu tiên anh ta gặp một người mẹ lạnh lùng và tàn nhẫn đến vậy.
“Đứa trẻ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng do não bị tổn thương nghiêm trọng nên sau này sẽ không thể tự chăm sóc bản thân.”
Giang Dĩnh sầm mặt lại, trừng mắt đầy căm hận nhìn bác sĩ, như thể trách anh ta vì sao lại cứu sống Giang Nhị.
Điều không ai ngờ tới là— hôm sau, tài khoản của Giang Nhất bỗng chốc tăng vọt lên tới 100.000 người theo dõi.
Những đoạn video quay cảnh Giang Dĩnh đánh đập, chửi bới hai đứa trẻ lan truyền khắp mạng xã hội, thậm chí còn giữ vị trí top tìm kiếm suốt ba ngày liền.
Dưới mỗi video đều có hàng chục nghìn bình luận.
Tôi tiện tay lướt xem vài cái, cư dân mạng chửi rủa thậm tệ thật.
Nhất Phiến Băng Tâm
“Loại bố mẹ này sao không c.h.ế.t quách đi cho rồi! Đúng là súc vật!”
“Cảnh sát không xử lý à? Đây đâu phải bạo hành gia đình, rõ ràng là cố ý g.i.ế.c người!”
“Đm! Cảnh sát không làm gì thì tôi làm! Anh em ơi, tra thông tin bọn nó đi!”
“Tôi biết chỗ làm của thằng Tống Kỳ Phong đấy, loại đàn ông này, đáng ra phải thiến quách nó đi!”
Tôi tắt điện thoại, lặng lẽ dựa vào ghế sofa.