06
Đợi xe ngựa dừng hẳn, ta lại lôi hắn tới bắt quỳ xuống để làm ghế dựa cho mình.
Chẳng may ta đạp hụt một bước, cả người mất thăng bằng ngã dúi vào lòng Thẩm Lăng.
Cánh tay hắn theo phản xạ vòng qua giữ chặt eo ta, còn bản thân thì bị va đập mạnh đến mức khẽ rên lên một tiếng.
Chưa kịp đứng vững lại, ta lại giáng thêm một bạt tai: "Đừng có chạm vào ta!"
Những dòng bình luận thật thật giả giả kia quả thực đã khiến ta trở nên nhạy cảm và cực đoan hơn hẳn. Cho dù cả hai đều là nam nhi, ta vẫn không tránh khỏi ý muốn giữ khoảng cách với hắn.
Vậy mà Thẩm Lăng chỉ đỏ mặt, hàng mi khẽ run, vài giọt mồ hôi lấm tấm lăn dài từ vầng trán, giọng nói cũng trở nên khàn đặc một cách khó hiểu.
"Vâng, thưa thiếu gia."
[Chậc chậc, nam chính lại được “thưởng” đến sướng rơn cả người rồi!]
[Cá không! Với cái tát này, chắc nam chính không nỡ rửa mặt mấy ngày liền cho xem!]
[Ba ngày! Ít nhất cũng phải ba ngày!]
[Hu hu, nếu được thơm tiểu thiếu gia, tui cũng cam tâm tình nguyện bị đánh!]
[Lầu trên tham lam quá đi, được voi đòi tiên hả!]
Ánh mắt ta dừng trên gương mặt Thẩm Lăng, bất giác nhớ tới câu “ba ngày không rửa mặt” trong bình luận, trong lòng liền dâng lên một cỗ ghê tởm.
Vì thế, ngay khi hắn vừa tiến lại gần định đưa tay đỡ, ta đã bực dọc đẩy mạnh hắn ra.
"Đồ chó chết! Bẩn thỉu!"
Cảm xúc liên tục bị mấy dòng bình luận kia chi phối khiến ta khó tránh khỏi cảm thấy bực bội, nhất là khi xung quanh chẳng có lấy một người bình thường.
Thẩm Lăng lại tỏ ra cực kỳ để tâm đến lời nói của ta, dường như đã bị kích động mạnh.
Hắn đỏ bừng mặt, đôi mắt lạnh băng nhưng lại ánh lên tia nhìn khác lạ cứ dán chặt vào môi ta, yết hầu trượt lên xuống, giọng nói trở nên khàn đặc hơn: "Ta không hề bẩn."
Chẳng buồn để tâm đến sự bất thường của hắn, ta theo chân phụ thân tiến vào cung. Kẻ nhanh chóng chen lên thế chỗ Thẩm Lăng để lẽo đẽo bám theo sát bên ta lại chính là Phó Ly Nguyệt.
Hắn ta khoác tay ta rồi đan chặt mười ngón tay vào nhau, gương mặt ánh lên vẻ vui sướng và thỏa mãn chưa từng thấy.
Vậy mà ta lại thấy ngượng nghịu vô cùng.
Hai nam nhân thẳng đét! Tay trong tay! Đúng là ẻo lả!
Thế nhưng trái ngược với vẻ ngoài mảnh mai yếu đuối đó, lực tay của hắn ta lại mạnh đến kinh người, ta giãy mãi cũng không thoát ra được.
Ngay lúc tay ta và Phó Ly Nguyệt còn đang giằng co trong ống tay áo rộng thùng thình, ta định giáng cho hắn ta một cái tát thì...
Bàn tay còn lại của ta đã bị Thẩm Lăng giữ chặt lấy, cũng với một lực đạo không cho phép kháng cự.
Ta chỉ biết ngước mắt trừng trừng nhìn cả hai, chỉ hận mình không mọc thêm tay để tặng cho mỗi tên một cái tát!
Cảm giác bất lực vì chẳng thể làm gì được thật khó tả.
[Trái ôm phải ấp, cường nhân “khóa” nam nhân, nam càng thêm nam! Đặc sắc!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/tieu-thieu-gia-doc-ac/06-07.html.]
[Thái tử ca ca sắp xuất hiện rồi kìa! Tình tay ba, tay tư nảy lửa thẳng tiến!]
[Chỉ cần bốn người họ “yêu thương” nhau là được rồi, những thứ khác không quan trọng!]
07
Thái tử ca ca?
Sao lại dính dáng đến cả Thái tử?
Cuốn sách mà đám bình luận này nhắc tới rốt cuộc là loại sách gì?
Ba câu hỏi liên tiếp được đặt ra nhưng chẳng có lấy một lời hồi đáp.
Mãi cho đến khi một bóng hình mặc y phục màu vàng sáng lọt vào tầm mắt, ánh mắt người nọ dừng lại trong thoáng chốc giữa hai “hộ pháp” trái phải của ta.
Đôi mắt vốn luôn ôn hòa thân thiện nay lại thoáng nét u ám, nụ cười dường như cũng tắt lịm.
"A Dương, đệ tới rồi sao không tới tìm ta trước tiên?"
[Thái tử ca ca ghen rồi kìa! Chắc chắn là đang ghen đó!]
[Tua nhanh tua nhanh! Muốn xem cảnh Thái tử ca ca “cưỡng yêu” tiểu thiếu gia quá!]
[Câu này chắc Thái tử ca ca phải nghiến răng nghiến lợi lắm mới nói ra được ấy nhỉ!]
[Cho xin cảnh “thịt thà” mặn mà vào đi!]
Động tác hành lễ của ta chợt khựng lại, ta kinh ngạc ngẩng nhìn Thái tử, cả người bất giác cứng đờ.
Trong khi đó, hai kẻ trái phải vừa bị ta đạp cho một cước xong, sau khi vội buông tay ta ra thì đang nhăn nhó đau đớn hành lễ.
Khiến cho hành động của ta trông càng thêm kỳ quặc lạc lõng.
Ấy thế mà Thái tử lại chẳng hề bận tâm, vẫn mỉm cười đưa tay đỡ ta dậy: "Giữa chúng ta cần gì câu nệ những lễ nghi này?"
Hắn ta vừa nói vừa kéo ta hướng về phía bàn tiệc, hoàn toàn xem hai kẻ kia như không khí.
[Thái tử ca ca ghen ra mặt luôn rồi!]
[Hu hu hu, Thái tử ca ca thích tiểu thiếu gia từ bé, âm thầm chờ đợi bao nhiêu năm trời vậy mà tiểu thiếu gia vẫn chưa thông suốt, trong khi tình địch đã xuất hiện hẳn hai người! Thương Thái tử ca ca quá!]
[Đúng thật đó, vì sợ Hoàng thượng không chấp thuận nên Thái tử ca ca còn chuẩn bị sẵn cả kế hoạch đoạt vị, tất cả chỉ vì muốn cho tiểu thiếu gia một danh phận đàng hoàng!]
[*Phụ từ tử tiếu, đúng là cảnh tượng kinh điển!]
*Phụ từ tử tiếu: ý chỉ con bất hiếu.
[Bề ngoài thì ôn nhu như ngọc, là một vị công tử phong độ ngời ngời nhưng thực chất lại lòng dạ hiểm sâu, không từ thủ đoạn cầm tù cưỡng ép, đọc mà thấy kích thích ghê!]
[Chắc cũng vì Thái tử ca ca quá bá đạo nên về sau Thẩm Lăng với Phó Ly Nguyệt mới buộc phải hợp tác chống lại đó! Chứ không thì đã thành 1vs1 từ lâu rồi!]
[Haizz, hai người kia thiếu chút nữa là bị Thái tử ca ca xử đẹp rồi còn gì!]
[Ép thẳng thành cong! Hóng cực mạnh!]
Toàn là những thứ quái quỷ gì thế này!
Ta thực sự bó tay cạn lời luôn