Tiểu Thiếu Gia Độc Ác - 03 + 04 +05

Cập nhật lúc: 2025-04-27 21:16:39
Lượt xem: 58

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

03 

 

Thẩm Lăng bị ta tống vào phòng chứa củi để tự kiểm điểm, còn Phó Ly Nguyệt thì ta lại chẳng có cách nào đuổi đi cho khuất mắt.

 

Hắn ta cứ như sam bám lấy ta không rời, một mực đòi ta phải thừa nhận thân phận đệ đệ của hắn ta.

 

Khiến ta bực mình.

 

Mãi cho đến khi kế mẫu sai người mang y phục cho bữa tiệc ngày mai tới, hắn ta mới chịu đứng dậy.

 

Hắn ta vớ lấy cây kéo, thẳng tay cắt nát bộ y phục đó, rồi sai người mang tới hai bộ khác – trông bộ dạng như thể đã chuẩn bị sẵn từ lâu.

 

Hắn ta cầm một bộ lên ướm thử vào người mình rồi toe toét: "Ca! Hay là huynh với đệ mặc y phục cùng màu vải đi, như vậy người khác nhìn vào sẽ biết ngay chúng ta là huynh đệ!"

 

Ta nheo mắt nhìn hắn ta, trong lòng thoáng chút khó chịu.

 

Hắn ta lấy tư cách gì định đoạt đồ của ta?

 

Ngay lúc ta đang nắm chặt roi trong tay, chỉ chực chờ hành động thì những dòng bình luận lại sáng lên:

 

[Đây hẳn là bộ đồ kế mẫu gửi tới có rắc bột ngứa rồi, độc ác thật sự.]

 

[Đâu chỉ thế, bà ta còn cố ý rùm beng mang y phục tới chính là để ép tiểu thiếu gia phải mặc. Nếu tiểu thiếu gia không mặc thì sẽ bị mang tiếng là kẻ hỗn láo không biết trên dưới, lại thêm tội bất hiếu; còn nếu mặc vào thì trong bữa tiệc ngày mai, tiểu thiếu gia chắc chắn sẽ bẽ mặt!]

 

[Thảo nào trong truyện gốc danh tiếng của tiểu thiếu gia lại tệ đến thế, thì ra bà kế mẫu này là một đóa bạch liên hoa chính hiệu!]

 

? [May mà có cậu em “tốt” ở đây!]

 

[CP anh em “ruột” là chân ái muôn đời!]

 

[Khỏi nói nhiều, cậu em rõ ràng là muốn mặc đồ đôi với tiểu thiếu gia mà!]

 

[Chèo thuyền thành công rồi ~]

 

? [...]

 

04 

 

Ta lặng lẽ dõi theo những dòng bình luận trôi nổi, cố gắng xâu chuỗi lại tình tiết câu chuyện từ những mảnh thông tin rời rạc ấy.

 

Theo như nội dung bình luận, Thẩm Lăng là nam chính công, còn Phó Ly Nguyệt là nam chính thụ.

 

Trong khi đó, ta chỉ là một nam phụ làm nền với tính tình nóng nảy cùng nhân cách tồi tệ.

 

Ta không chỉ bắt nạt Phó Ly Nguyệt, kẻ được cho là lương thiện, đơn thuần và vô hại từ bé, mà còn thường xuyên đánh mắng Thẩm Lăng, đồng thời chà đạp lòng tự trọng của hắn.

 

Về sau, hai người họ dần nảy sinh mối liên hệ, rồi dưới sự chèn ép của ta mà nảy sinh tình cảm và dựa dẫm vào nhau.

 

Cho đến cuối cùng, Thẩm Lăng dựa vào thân phận là hậu duệ duy nhất của tiền Thái tử để dẹp yên phản loạn, khôi phục lại trật tự, còn ta thì bị hắn xử tội ngũ mã phanh thây...

 

Thế nhưng tình tiết đang diễn ra lúc này rõ ràng là trật lất!

 

Ta đúng là độc ác nham hiểm thật đấy nhưng tại sao hai người này lại quay sang đấu đá lẫn nhau thế này?

 

Ta cau mày nhìn Phó Ly Nguyệt dò hỏi: "Ngươi nghĩ sao về Thẩm Lăng?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/tieu-thieu-gia-doc-ac/03-04-05.html.]

 

Phó Ly Nguyệt chớp mắt mấy cái, lộ vẻ ngơ ngác không hiểu tại sao câu chuyện lại đột ngột chuyển từ y phục sang vấn đề này.

 

Nghĩ sao ư?

 

Đó là một tên không biết tự lượng sức mình! Vừa ngu ngốc vừa nhàm chán! Lại còn không biết nhìn thời thế! Đúng là thứ không có mắt nhìn! Một tên ngu đần thối nát dám cả gan tranh giành ca ca với mình!

 

Nhưng trước mặt ca ca, trước nay hắn ta luôn phải giữ gìn hình tượng “thiện lương”, vì vậy hắn ta chỉ có thể nhàn nhạt đáp: "Là một nô tài tốt."

 

05 

 

Kinh đô về đêm, Hoàng đế mở tiệc thiết đãi các quần thần.

 

Bởi vì sắp phải vào cung, ta mới cho thả Thẩm Lăng đã bị nhốt trong phòng củi suốt một đêm qua ra ngoài.

 

Vừa bước ra khỏi cổng phủ, ta đã thấy Phó Ly Nguyệt đứng đợi tự lúc nào, đi cùng hắn ta không ai khác chính là kế mẫu bạch liên hoa của ta.

 

Có phụ thân và kế mẫu ở đó, Phó Ly Nguyệt tỏ ra phép tắc hơn hẳn, duy chỉ có đôi mắt kia là cứ dán chặt vào người ta, chẳng rời nửa phân.

 

Thẩm Lăng đang đi theo bảo vệ ta lập tức nhận ra điều đó, bèn không chút do dự bước lên chắn ngang tầm mắt kia.

 

Ta vừa định bụng khen thầm tên tiện nô này cuối cùng cũng có chút hữu dụng, thì những dòng bình luận lại hiện lên:

 

[Trời ơi trời ơi! Không lẽ có người tối qua bỏ lỡ màn “Tiểu thiếu gia độc ác kiêu căng đại chiến Nam bộc biến thái si tình” hả trời! Hít hà thơm quá đi mất! “Hàng nóng” của tại hạ sắp cương nổ rồi đây này!]

 

[Tại hạ bận việc nên chưa xem được!!! Vị huynh đài tầng trên ơi, cho tại hạ hỏi nhỏ với!]

 

[Hôm qua lúc tiểu thiếu gia tát Phó Ly Nguyệt ấy, nam chính nhìn mà thèm nhỏ dãi luôn! Ngay trong đêm đã trốn khỏi phòng củi, mò tới chuốc thuốc mê tiểu thiếu gia, rồi nào là hôn tới tấp, nào là sờ soạn khắp nơi, tiểu thiếu gia tội nghiệp bị bắt nạt thê thảm luôn!]

 

Đọc được những dòng bình luận này, bước chân đang tiến về phía xe ngựa của ta bỗng khựng lại.

 

Về chuyện tối qua, quả thật ta chẳng có chút ấn tượng nào, chỉ nhớ mình đã ngủ một giấc rất say sưa cho đến tận sáng. Nếu Thẩm Lăng thật sự đã giở trò gì đó thì lúc thay y phục sáng nay, trên người ta không thể nào không lưu lại dấu vết gì được.

 

Đúng như dự đoán, lập tức có người thắc mắc.

 

[Da dẻ thiếu gia vẫn trắng nõn mịn màng thế kia, đến một vết đỏ nhỏ cũng chẳng có, nam chính làm kiểu gì hay vậy?]

 

[Nam chính đúng là đồ phá của trời ban mà! Võ công cao cường không dùng vào việc đàng hoàng, đến cả loại thuốc mỡ thượng hạng chuyên trị vết thương chí mạng cũng bị hắn lôi ra dùng vào việc này mới ghê chứ! Hahahaha! Nhưng mà nghe nói ở những chỗ tiểu thiếu gia không thấy được thì chi chít vết đỏ với dấu răng đó! Hắn cố tình để lại đấy! Đúng là đồ chó mà! Định đánh dấu lãnh thổ như chó hay gì?]

 

[Hu hu hu! Tiểu thiếu gia như miếng đậu hũ trắng non mềm mượt vậy đó! Liếm l.i.ế.m liếm! Tui cũng muốn cắn một miếng quá đi!]

 

Chi chít vết đỏ và dấu răng?

 

Tên tiện nô này đúng là đồ chó mà! Cơn giận trong ta bốc lên ngùn ngụt.

 

Ta quay sang hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Lăng đang đứng hầu bên cạnh, rồi không thương tiếc tung một cước đạp hắn ngã sõng soài xuống đất, sau đó còn nhẫn tâm đạp mạnh lên sống lưng hắn làm điểm tựa để bước lên xe ngựa.

 

Đến khi hắn định bước lên theo.

 

Ta liền vung roi quấn chặt lấy eo hắn, lạnh lùng ra lệnh: "Chạy bộ theo."

 

Thế là, xe ngựa cứ thế bon bon chạy ở phía trước, còn Thẩm Lăng thì phải chạy theo ở phía sau.

 

Nhưng ta vẫn thấy chưa hả giận, nên đã ra lệnh cho phu xe đánh ngựa chạy nhanh hơn nữa.

 

Bởi vì Hoàng cung ở quá gần, đến nơi lại còn phải xếp hàng chờ đợi, nên ta dứt khoát sai người đánh xe ngựa vòng quanh cả thành một quãng dài, bấy giờ cơn giận mới nguôi ngoai phần nào.

Loading...