Tiểu Nha Hoàn Của Thái Sư - Kẻ Gây Tội
Cập nhật lúc: 2025-04-23 13:34:01
Lượt xem: 63
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tinh mơ sáng hôm sau, ngay khi những tia nắng đầu tiên xuyên qua khe cửa vào phòng, trên giường Đổng Văn Duẫn từ từ mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy.
"Ta bị sao vậy?"
Hắn ôm đầu, cảm giác cả người đau nhức và mệt mỏi, miệng đắng chát, cơ thể giống như trải qua một lần c.h.ế.t đi sống lại vậy, suy yếu đến nỗi không nhấc nổi người ra khỏi giường.
"Hả!? Hạ Linh?" Lúc này hắn giật mình khi thấy Hạ Linh, nàng đang nằm gục dưới chân giường, sắc mặt hiện rõ sự mệt mỏi
"Ninh Vương!"
Đổng Văn Duẫn kinh ngạc, hắn thấy Ninh Vương đang nằm bò trên bàn, sắc mặt không khác gì Hạ Linh, đều do mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Thậm chí ở một góc hắn còn nhìn thấy thằng con trai mình nằm thẳng cẳng như chó, Đổng Vân ngáy ò ò, nước dãi chảy xuống thành vũng nhỏ, sắc mặt tốt hơn Hạ Linh và Ninh Vương một chút nhưng quần áo lại chỗ rách chỗ lành.
Đây là cái tình huống gì?
Đổng Văn Duẫn khó hiểu, hắn chỉ nhớ tối qua về nhà thì cảm thấy đau đầu rồi ngủ quên, chả lẽ đêm qua trong nhà có chuyện xảy ra đến mức kinh động cả Ninh Vương và Hạ Linh chạy qua đây.
Hắn nghĩ ngay đến Đổng Vân gây chuyện, cả nhà chỉ có thằng nghịch tử này suýt ngày tạo rắc rối, rất có thể đêm qua lại đến Kim Ngọc Lầu ăn chơi, gây sự với người ta rồi xảy ra đánh nhau lên quần áo mới rách thế.
"Đổng thúc, thúc tỉnh rồi sao?"
Hạ Linh khẽ hỏi, nàng dụi dụi mắt nhìn Đổng Văn Duẫn, thấy nàng tỉnh thì hắn muốn ngồi dậy đỡ, nhưng cơ thể bây giờ yếu không thể làm được gì, vừa cử động chút đã thở gấp.
"Thúc đừng cố quá, cứ nằm xuống để con bắt mạch cho" Hạ Linh đứng lên đỡ Đổng Văn Duẫn nằm xuống.
Nàng bắt mạch cho hắn, sau khi xác định mạch tượng ổn định, độc trong cơ thể cũng đã tan hết thì an tâm, nàng đến lay lay Ninh Vương đánh thức y dậy.
"Mau mau dậy hết cho ta, Đổng thúc tỉnh lại rồi kìa!" Nàng đá Đổng Vân một cái vào mông, tên này ngủ ngáy như bò rống khiến đêm qua nàng mãi không vào giấc được.
Căn phòng vốn đang yên tĩnh liền náo loạn lên, Ninh Vương chỉnh lại quần áo, vuốt lại mái tóc bù xù của mình rồi đến chỗ Đổng Văn Duẫn cười cười.
"Huynh đệ tốt, rốt cuộc ta không phải lo đưa ma cho ngươi rồi, hahaha!" Ninh Vương vỗ vai Đổng Văn Duẫn cười lớn.
Đổng Văn Duẫn vẻ mặt ngơ ngác nói: "Ninh Vương điện hạ hôm qua cắn nhầm thuốc gì à?"
Ninh Vương đối với lời này không chút tức giận mà còn nói: "Lần sau ra ngoài chứ ăn linh tinh, bị người ta hạ độc mất mạng thì ta không nhặt xác cho ngươi được đâu"
"Hạ độc? Rốt cuộc có chuyện gì?" Đổng Văn Duẫn nhíu mày, chả lẽ hắn trúng độc
"Để ta từ từ kể cho ngươi nghe " Ninh Vương trầm giọng kể lại mọi chuyện.
Nghe xong mà Đổng Văn Duẫn thấy lạnh gáy, hắn không ngờ bản thân lại bị trúng độc Ô Vân, loại kịch độc này hắn có biết đến khi còn làm quan ở quê nhà, lần đó một đồng hương của hắn đã bị g.i.ế.c bởi thứ độc này.
"Có điều tra ra hung thủ không?" Hắn hỏi Ninh Vương.
Ninh Vương lắc đầu, việc điều tra vốn không có tiến triển vì chả có ai nhìn thấy Đổng Văn Duẫn tối đó đi đâu và làm gì. Manh mối duy nhất là Kim Ngọc Lầu thì đã lục soát nhưng không tìm thấy độc, còn bị c.h.ế.t hai người khiến đám quan sai không dám đến lần nữa.
"Rốt cuộc tối đó ngươi đã đi đâu?" Ninh Vương hỏi, bọn họ vẫn đang mong Đổng Văn Duẫn tỉnh lại sẽ có manh mối.
Dù sao dám hạ độc quan viên triều đình, người bị hại lại là một châu tri phủ. Về công về tư việc này Ninh Vương làm sao bỏ qua được, nếu không lần ra hung thủ thì mặt mũi của hắn còn đâu, danh dự của triều đình sẽ mất sạch.
"Đổng thúc, người ăn sáng đi ạ"
Lúc này Hạ Linh bế một bát cháo vào, nàng liếc Ninh Vương cho y một cái trừng mắt. Ninh Vương cũng biết lên cười cười rồi ra ngoài.
Thấy cảnh này khiến não Đổng Văn Duẫn hơi choáng, đây là cái quỷ gì vậy? Ninh Vương vì một cái trừng mắt mà ra ngoài, đùa nhau, từ khi nào vị vương gia này trở lên dễ tính với nữ nhân như vậy.
"Cháu quen biết Ninh Vương?" Hắn tò mò hỏi
Hạ Linh chỉ cười khẽ mà không đáp, nàng xúc một thìa cháo đưa đến trước mặt muốn Đổng Văn Duẫn ăn, lần đầu được một cô gái trẻ chăm sóc, đút cho khiến hắn khó mà tiếp nhận, hoảng hốt nói: "ta...ta tự ăn được, để thúc tự ăn"
"Thúc bây giờ rất yếu không thể đâu, để cháu đút cho thúc" Hạ Linh vẫn giữa nguyên cánh tay mà nói.
"Nhưng...nhưng mà, việc này nếu truyền ra sẽ không hay lắm đâu, người ngoài cười mất á" Đổng Văn Duẫn nói, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/tieu-nha-hoan-cua-thai-su/ke-gay-toi.html.]
Có thế nào hắn cũng đã trung niên, lại là quan tri phủ, nếu việc để một nữ nhân còn ít tuổi hơn con trai hắn đút cháo cho ăn truyền ra ngoài thì cái mặt này còn để đâu được nữa.
"Yên tâm không ai nói ra đâu, mà có nói thì" Hạ Linh liếc nhìn ra ngoài.
Đổng Vân và Ninh Vương bên ngoài lập tức giật mình vội rời, đám hạ nhân cũng nhanh chóng giải tán, không ai dám ở lại nhìn dù một giây sợ chọc Hạ Linh tức giận.
"Đó thúc xem, không ai nhìn thấy đâu lên không phải lo" Hạ Linh cười cười, nụ cười rạng rỡ của nàng khiến Đổng Văn Duẫn bỗng thấy lạnh sống lưng, cảm giác nếu không ăn thìa cháo này thì sáng mai Đổng gia sẽ có thêm một cái quan tài.
Sau khi ăn xong, Hạ Linh mới vui vẻ cầm bát đi rửa, vừa đi nàng vừa ngâm nga ca hát khiến Đổng Văn Duẫn thở phào, thầm nghĩ đúng là dạo Quỷ Môn Quan mà.
"Phụ thân, người không sao chứ?" Đổng Vân và Ninh Vương bây giờ mới dám vào.
Đổng Văn Duẫn đã nghe việc Đổng Vân vượt mấy ngàn dặm, trèo đèo lội suối đến Thanh Châu tìm thảo dược về cứu hắn. Đối với thằng con quậy phá này cuối cùng hắn cũng tự hảo được rồi.
"À mà nãy ngươi chưa nói cho ta biết tối đó đi đâu" Ninh Vương tiếp tục vấn đề vừa rồi.
Đổng Văn Duẫn kể việc mình đến tìm Hạ Linh cho hai người nghe: "Túi thơm của con ta để trong tủ ở phòng khách đấy"
Đổng Vân gật đầu, Ninh Vương sau khi nghe xong thì như nghĩ đến gì đó mà nói: "Ngươi bảo ở đó ngươi ăn bánh mà Hạ Linh mang vào, có lẽ nào thứ đó bị hạ độc"
"Không thể nào, Hạ Linh tại sao phải hạ độc phụ thân làm gì, nàng ấy còn thức trắng đêm qua để trị độc cho phụ thân thì việc hạ độc chả ích gì" Đổng Vân lập tức nói, lên tiếng bảo vệ Hạ Linh.
Mà Đổng Văn Duẫn cũng không tin Hạ Linh hạ độc mình, hắn tin cô bé đó sẽ không hại hắn.
"Ba người đang nói gì vậy?" Hạ Linh rửa bát xong quay lại, nàng thấy ba người đang nói gì đó có nhắc đến mình thì tò mò.
Ninh Vương nói ra suy đoán của mình, dù sao chỉ duy nhất đĩa bánh đó được mang từ ngoài vào, nếu không phải Hạ Linh thì nhất định người khác hạ độc vào.
"Mục đích của kẻ đó là gì? Và tại sao hắn biết phụ thân ở Kim Ngọc Lầu mà ra tay?" Đổng Văn thắc mắc.
Việc Đổng Văn Duẫn đến Kim Ngọc Lầu hầu như không ai biết, nếu có đoán được cũng không thể trong thời gian ngắn mà hạ độc vào bánh được.
Độc Ô Vân là kịch độc, để tạo ra được phải mất khá nhiều thời gian vì chỉ khi nó trở lên không màu, không mùi, không vị thì mới đủ sức g.i.ế.c người.
"Ta sẽ về hạ lệnh điều tra, chỉ cần tìm ở các cửa hàng dược liệu xem ai đã mua Ô Vân, Đan Sa, Ngọc Dịch... các loại dùng điều chế độc là sẽ tìm được hung thủ." Ninh Vương trầm giọng nói.
Đối với cách này hai người Đổng Vân và Văn Duẫn không có ý kiến, dù việc này mất thời gian nhưng hiệu quả sẽ tốt hơn là điều tra Kim Ngọc Lầu, hơn nữa tài nguyên mà Ninh Vương phủ nắm giữ nhiều hơn tri phủ nha môn, điều này sẽ rút ngắn thời gian đi.
"Hạ Linh, thời gian này ngươi đừng về Kim Ngọc Lầu nữa, ở lại nhà ta đi, về đó rất có thể gặp nguy hiểm" Đổng Vân nói.
Đổng Văn Duẫn cũng đồng tình nói: "Ta sẽ sai người dọn một phòng cho cháu, còn phía Cao Thị kia, ta sẽ phái người đến thông báo"
Nhưng Hạ Linh đã lắc đầu, nàng khẽ đáp: "Đổng thúc bị hại, cháu sao nuốt nổi cục tức này, đĩa bánh đó vốn không nhắm vào thúc mà là cháu, kẻ bọn chúng muốn g.i.ế.c là cháu"
"Hả!?"
Lời của nàng khiến ba người ngạc nhiên, trong khi Ninh Vương và Đổng Văn Duẫn còn ngơ ngác thì Đổng Vân đã như nhớ ra mà kinh hô: "Vũ Liên! Thanh Quan nhân của Kim Ngọc Lầu"
"Không sai, nhất định là con ả đó!" Đổng Vân nghiến răng đập bàn, hắn nhớ lại hôm đó Hạ Linh đã bảo Vũ Liên muốn ra tay với nàng.
"Rất có thể" Hạ Linh khẽ nói, nàng ngay từ khi biết tin Đổng Văn Duẫn trúng độc đã đoán ra được.
Nhưng nàng không ngờ Vũ Liên lại độc ác đến mức muốn g.i.ế.c người, ả ta cũng rất thông minh khi để người khác đưa bánh thay, vậy thì khi bị điều tra cũng không tra đến ả ta.
Một con người tâm cơ.
"Khốn khiếp, con ả đó nhất định phải chết!" Đổng Vân tức giận đứng dậy lao ra ngoài, nhưng hắn lập tức bị Ninh Vương giữ lại.
"Ninh Vương, ngài thả ta ra đi, hôm nay Đổng Vân này nhất định phải tới đó bắt con ả Vũ Liên kia về chịu tội"
"Ngươi đi được cái gì, chúng ta không có chứng cứ mà chỉ là suy đoán, lúc tới đó chả lẽ bằng mấy câu là định tội người ta được sao, đến khi đó ta và phụ thân ngươi cũng không bảo vệ được ngươi" Ninh Vương nghiêm giọng nói.
Hạ Linh cũng tán thành lời này, mọi thứ chỉ là suy đoán không có chứng cứ, muốn bắt người không những không được còn nguy cơ bị kiện lại. Mà Ninh Vương lúc ấy sẽ không thể ra mặt được, vì làm vậy chính là bao che tội phạm.
"Vậy chúng ta phải làm sao? Chả lẽ nhịn không làm gì à" Đổng Vân siết chặt nắm tay, hai mắt đầy tơ máu.
"Không, nếu ả đã ra tay thì ta cũng không thể đứng nhìn, hai người cứ chăm sóc Đổng thúc cho tốt. Việc này để ta!" Hạ Linh lạnh giọng nói, đôi mắt cô loé lên tia sát khí đáng sợ.