TIỂU ĐẠO SĨ KHÔNG TU VI 1: CÔ GÁI NHỆN - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-04-27 02:08:58
Lượt xem: 92
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
15.
Lúc trời sáng, tôi và Văn Oánh Oánh gọi điện thoại cho nhau, không hẹn gặp ở biệt thự mà gặp nhau tại một quán cà phê gần đó.
"Tại sao cô lại lừa tôi?"
"Tôi... tôi lừa anh chỗ nào?"
Ánh mắt cô ta lảng tránh.
"Nếu cô ngay cả tôi cũng không tin tưởng thì cô cứ tìm người khác đi."
"Đừng, đừng mà, đại sư, anh hỏi tôi đi, tôi sẽ nói thật hết."
"Cô bé đó không phải là con gái của cô, tại sao cô lại lừa tôi?"
Hôm qua tôi đã nhìn rõ, lúc cô bé đó ch//ết thì cũng phải tầm hai mươi tuổi, bản thân Văn Oánh Oánh mới hơn ba mươi một chút, làm sao có thể có một đứa con gái lớn như vậy được?
Cô ta im lặng một lúc rồi uể oải mở miệng.
Văn Oánh Oánh và chồng kết hôn đã lâu nhưng vẫn không có con. Bệnh viện nào cũng đi, phương thuốc dân gian nào cũng tin, nhưng vẫn không hiệu quả, đến cuối cùng, hai người quyết định đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi một đứa, đến trại trẻ mồ côi, hai người liền ưng ý cô bé kia, tên là A Châu.
Cả hai người đều cảm thấy A Châu xinh đẹp, hơn nữa giữa đôi lông mày và mắt có vài phần giống Văn Oánh Oánh, như vậy sau này nói là con gái ruột của mình cũng có người tin.
Sau khi nhận nuôi A Châu, có lẽ là vì hai người làm việc tốt, được phúc báo, Văn Oánh Oánh lại mang thai, hơn nữa còn mang thai đôi, một trai một gái.
Tất cả mọi người đều rất vui mừng, A Châu lại bị bệnh, bệnh tim cấp tính mà qua đời. Vợ chồng Văn Oánh Oánh rất tiếc nuối, đều nói A Châu đứa bé này đáng thương, kiếp này e rằng đến để trả phúc báo.
Báo ân xong rồi, đánh đổi cả mạng sống của mình.
"Con nuôi thì cứ nói là con nuôi, tại sao lại nói với tôi là con gái lớn của cô?"
"Ôi..."
Văn Oánh Oánh thở dài một hơi, sau đó giải thích với tôi. A Châu và hai vợ chồng tình cảm tuy tốt, nhưng dù sao cũng không phải là ruột thịt. Sau khi ch//ết, cha mẹ chồng của cô ta nói gì cũng không cho cô bé vào mồ mả tổ tiên, mặc cho cô ta và chồng khuyên can thế nào cũng không được. Không còn cách nào khác, chỉ có thể tùy tiện tìm một chỗ, chôn cất.
Tôi hừ lạnh một tiếng: "Đến kiếp sau báo ân, lại nhận được đối đãi như vậy, có oán khí cũng là bình thường."
"Đúng vậy, cho nên tôi ra ngoài đều nói nó là con gái ruột của tôi, chỉ nghĩ là có thể xoa dịu bớt oán khí của nó."
"Nó được chôn ở đâu?"
"Tùy tiện một cái khe núi nhỏ thôi."
"Có tìm người xem chưa?"
"Chắc là... chưa đâu."
"Thật là, chôn người mà cũng dám tùy tiện chôn, chôn vào sát huyệt, không xảy ra chuyện mới lạ, dẫn tôi đi xem."
16.
Đến nơi, tôi nhìn xung quanh một vòng.
Quả nhiên là một cái khe núi nhỏ.
"Chỗ này mà cũng chôn người được à?"
Nói thế này đi, nếu huyệt mộ cao cấp nhất là mười phần thì cái này chỉ được hai ba phần thôi, phải biết rằng, huyệt mộ một phần là nhất định sinh ra lệ qu//ỷ. Cho nên nhà cô ta bây giờ náo loạn như vậy cũng có thể hiểu được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/tieu-dao-si-khong-tu-vi-1-co-gai-nhen/chuong-6.html.]
Tôi nhìn Văn Oánh Oánh: "Bây giờ chồng cô ch//ết rồi, cha mẹ chồng cô cũng ch//ết rồi, lời cô nói xem như là quyết định được rồi chứ? Chuyển nó vào mồ mả tổ tiên nhà cô có vấn đề gì không?"
"Không vấn đề, không vấn đề gì cả."
Tôi tính một ngày lành tháng tốt, động thổ dời mộ.
Lúc quan tài được đưa lên, tôi cứ cảm thấy có gì đó không đúng: "Khoan đã, mở quan tài ra tôi xem."
"Cái này...?" Những người khiêng quan tài nhìn nhau ngơ ngác.
"Mấy người giúp tôi lấy đinh đóng quan tài ra là được, tôi tự làm."
Mọi người cậy đinh ra, lùi lại thật xa. Tôi lấy ra một xấp bùa giấy, bây giờ không có tu vi, không thể làm màu cho bùa giấy tự bốc cháy được, chỉ có thể dùng đầu hương đốt từ từ, rắc xung quanh quan tài.
Hai cánh tay dùng sức, đẩy ngang nắp quan tài.
"Đệt!" Cảnh tượng trước mắt khiến gân xanh trên trán tôi giật liên hồi, hận không thể lột da lóc thịt cái kẻ sắp xếp chôn cất kia, "Văn Oánh Oánh, bà mẹ nó, cô ch//ết rồi sống lại mà tự mình xem đi!"
17
Giờ thì hầu như ai cũng theo hỏa táng cả, tuy cũng có nghĩa trang, cũng có hạ quan tài, nhưng đa phần trong quan tài đều là hộp đựng tro cốt, hoặc là quần áo vật dụng lúc còn sống của người ch//ết.
A Châu, là thật sự được chôn cất. Nói cách khác, không bị hỏa táng.
Sau khi hỏa táng, thường không có nhiều quy tắc, tự mình chôn cất, hoặc đặt ở nghĩa trang công cộng, thậm chí đặt trong một căn phòng nào đó trong nhà, đều không sao cả. Nhưng mà chôn cất thì có rất nhiều quy tắc, chôn bừa bãi như vậy, chắc chắn sẽ có chuyện.
Văn Oánh Oánh chạy tới, bịt mũi, nheo mắt nhìn một cái: "Cái này, cái này, tôi không biết mà."
"Mẹ kiếp cái gì cũng không biết, người ch//ết mặc đồ tang không biết à? Được, cho dù không có đồ tang, mặc đồ trắng không biết à? Đồ đen cũng được, cái mẹ kiếp mặc đồ đỏ này, ai sắp xếp đấy?"
"Tôi... chồng tôi."
"Được đấy, đẹp thật đấy, mẹ kiếp, hắn không ch//ết thì ai chết?"
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Văn Oánh Oánh bị tôi mắng không cãi lại được.
"Đốt đi, hỏa táng xong đem về chôn ở mồ mả tổ tiên, nhà cô có chuyện, chắc là do chôn bừa bãi mà ra đấy."
"Vâng, vâng, vâng."
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, cũng gần một tuần rồi. Sau khi dời mộ, tôi lại ở trong biệt thự ba ngày, nữ qu//ỷ áo đỏ kia quả nhiên không xuất hiện nữa.
Tôi gọi điện thoại cho Văn Oánh Oánh, nói với cô ấy là tôi sắp đi rồi, chuyện coi như giải quyết xong.
Ngày tôi đi, cô ấy run run nhìn tôi: "Tiểu sư phụ, tôi cầu xin anh một chuyện, anh có thể ở lại thêm một đêm nữa được không? À cái đó, tôi không có ý không tin anh, tôi thật sự có hơi sợ, chỉ một ngày thôi."
Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô ấy, thôi được, vậy thì ở lại thêm một ngày. Tôi vẫn ở căn phòng cũ, cô ấy ở phòng ngủ phụ bên cạnh, hai đứa trẻ ở chung một phòng, ngay cạnh phòng ngủ phụ, có động tĩnh gì tôi đều có thể lập tức qua đó.
Khoảng 11 giờ đêm, Văn Oánh Oánh vào phòng tôi, ăn mặc hở hang, mát mẻ. Một bộ đồ ngủ bằng tơ tằm nửa kín nửa hở, thắt lưng thắt cũng như không.
Tay phải cô ấy cầm một chai rượu vang đỏ, tay trái hai ly rượu, chân trần, cười tươi rói nhìn tôi: "Tiểu sư phụ, các anh có uống rượu được không?"
Gò má cô ấy ửng hồng quyến rũ, xem ra đã uống không ít rồi. "Nếu được, uống với tôi một chút, uống chút rượu cho bớt sợ."
Không biết là không đứng vững hay cố ý, một chân dẫm lên thắt lưng của mình, áo ngủ mở toang một nửa. Bụng nhỏ bằng phẳng, tròn trịa trắng nõn, cứ thế lượn qua lượn lại trước mắt tôi, lúc ẩn lúc hiện.
Khoảnh khắc đó, tôi có hơi choáng váng, một luồng thôi thúc từ đáy lòng xông thẳng lên não.
Tôi l.i.ế.m liếm môi khô khốc, đứng dậy. Cô ấy bước từng bước một về phía tôi, một cái vấp ngã, ngã thẳng vào lòng tôi.