Tiết Huyên - Chương 14

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-11 16:26:43
Lượt xem: 1,535

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lại qua ba ngày nữa, Lưu Mãnh cuối cùng cũng nhịn không được đến gặp ta.

 

Biết được Lưu Nguyên chưa động vào ta, hắn liền xin Lưu Nguyên trả ta lại.

 

Đã là đồng minh, Lưu Nguyên sẽ không tùy tiện đối xử với ta nữa, nhưng cũng sẽ không để ta rơi vào tay người khác, vì vậy hắn từ chối đề nghị của Lưu Mãnh, và đêm đó sai ta vào lều hầu hạ.

 

Không phải Lưu Nguyên, cũng sẽ là Lưu Mãnh.

 

Sự việc đã đến nước này, hai chữ trong sạch không còn liên quan đến ta nữa.

 

Bị ép buộc dùng nhan sắc để lấy lòng người khác, ta cuối cùng cũng đi con đường giống mẫu thân.

 

Cả đời bà đều giãy giụa trong vũng bùn, trước khi lâm chung dặn dò ta nhất định phải bảo vệ bản thân, ngàn vạn lần đừng giống như bà.

 

Nhưng ta vẫn thất hứa rồi.

 

Mẫu thân, người nhất định sẽ không trách con đúng không?

 

Lưu Nguyên tuy trông không hung dữ như Lưu Mãnh, nhưng chuyện giường chiếu vẫn rất thô bạo.

 

Ta bị hành hạ nhiều lần nhưng không thể lộ ra một chút bất mãn nào.

 

Để lấy được lòng tin của hắn, ta phải ngoan ngoãn nghe lời.

 

Trong lúc mơ màng ta chợt nhớ ra, hôm nay hình như là sinh thần của ta.

 

Không có bánh trôi nước mẫu thân làm.

 

Cũng không có đèn Khổng Minh Tô Uyển Uyển thả.

 

Chỉ có ánh nến lập lòe và màn che màu vàng nhạt trên đầu.

 

Không ngờ, ta cũng có lúc nhớ Tô Uyển Uyển.

 

Ta tự giễu nhắm mắt lại, vứt bỏ tất cả mọi thứ ra sau đầu, cho đến khi trời sáng.

 

Kể từ đêm đó, Lưu Nguyên lại liên tiếp cho ta hầu hạ ba ngày.

 

Lúc đầu ta chỉ là thụ động nghe lời, nhưng nữ nhân ngoan ngoãn thường nhàm chán, rất nhanh sẽ khiến người ta chán ghét.

 

Nam nhân luôn thích hoa hồng có gai, đặc biệt là nam nhân có quyền lực, vì điều này có thể kích thích dục vọng chinh phục của họ, từ đó thể hiện sự thành công của mình.

 

Ta nghe lời hắn nhưng lại không để hắn dễ dàng đạt được, không hề che giấu sự chiếm hữu và cường thế của hắn.

 

Hắn rất hài lòng, không còn giam ta trong lều nữa, mà sai ta đi theo hầu hạ.

 

Hắn xử lý công việc, ta mài mực cho hắn.

 

Hắn ra ngoài săn bắn, ta đi theo bên cạnh hắn.

 

Đi theo bên cạnh hắn ta cũng đại khái hiểu được tình hình doanh trại Hung Nô.

 

Lưu Nguyên tuy còn trẻ nhưng trị quân rất nghiêm khắc.

 

Hắn không cấm binh sĩ Hung Nô uống rượu mua vui, nhưng nếu vì tửu sắc mà làm hỏng việc sẽ trực tiếp lấy mạng người đó.

 

Vì vậy tất cả mọi người đều căng thẳng tuần tra canh gác, theo dõi nhất cử nhất động trong doanh trại, không dám thật sự sa đà vào tửu sắc.

 

Hơn nữa, vị tướng giỏi nhất về binh pháp của Hung Nô là Xích Địch Hồ đã bố trí quân đội, vây doanh trại kín mít, canh phòng cẩn mật.

 

Ta phải phá vỡ cục diện này, tạo cơ hội cho Vương Khác và Vương Sùng tập kích.

 

May mà thái độ của Lưu Nguyên đối với ta ngày càng tốt hơn.

 

Hắn càng lúc càng say đắm và dịu dàng khi ân ái, lúc rảnh rỗi thậm chí còn tươi cười nói chuyện với ta.

 

Ta từng thử thăm dò hắn, cố ý làm nũng.

 

Hắn lại có thể nhẫn nại dỗ dành ta.

 

Từ khoảnh khắc hắn chiều theo ta, ta liền biết, cơ hội của ta đã đến.

 

20

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/tiet-huyen/chuong-14.html.]

Cuối tháng mười, cỏ úa ngút ngàn, gió tây lạnh lẽo.

 

Ta lấy cớ sinh thần muốn tự mình làm một bát bánh trôi nước, Lưu Nguyên đồng ý.

 

Tuy ta hầu hạ bên cạnh hắn, nhưng nhất cử nhất động của ta đều bị hắn giám sát.

 

Khi làm bánh trôi nước, dù là binh lính hay đầu bếp đi theo ta, đều không chút kiêng dè nhìn chằm chằm vào động tác trong tay ta.

 

Ta hoàn toàn không để tâm, đường đường chính chính mà làm.

 

Làm xong ta tự mình ăn một bát, chuẩn bị cho Lưu Nguyên một bát, chỉ là hắn thích ăn cay, ta lại chuẩn bị thêm cho hắn một chén nhỏ dầu ớt.

 

Khi ta mang đến cho hắn, hắn không động đậy, đôi mắt luôn âm u yên lặng nhìn bát bánh trôi.

 

Ta biết, hắn sợ ta hạ độc.

 

Vì vậy, trước mặt hắn, ta cho dầu ớt vào bánh trôi rồi ăn hết sạch, ngay cả nước canh cũng không chừa một giọt.

 

“Thiền Vu đã không tin thiếp, thiếp ở lại đây làm gì, vẫn là quay về lều trước kia, ngày ngày bị giam cầm thôi.”

 

Ta mặt mày lạnh lùng, dọn dẹp bát đũa, xoay người bỏ đi.

 

Thấy ta giận dỗi, hắn không hề tức giận, mà dịu dàng gọi ta lại.

 

“Sao phải vậy, làm lại cho ta một bát nữa.”

 

“Nếu Thiền Vu muốn ăn, bảo đầu bếp làm là được.”

 

Ta kiên quyết muốn đi, hắn nắm lấy cổ tay ta, giọng nói dịu xuống nhưng không cho phép phản bác.

 

“Làm đi.”

 

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

Ta vẫn nghe lời hắn.

 

Khi nấu bát thứ hai, ta sửa lại mái tóc rối bù, rồi cài lại cây trâm lệch trên tóc.

 

Bánh trôi vừa ra khỏi nồi ta liền mang đến cho Lưu Nguyên.

 

Trước mặt hắn, ta lại nếm thử bánh trôi và dầu ớt, rồi mới hờn dỗi đẩy cả hai thứ đến trước mặt hắn.

 

“Thiền Vu giờ đã yên tâm chưa? Thiền Vu đã kết minh với lang quân nhà ta, sao còn lo lắng thiếp sẽ hại ngươi?”

 

“Thiếp vốn tưởng rằng tâm ý tương thông với Thiền Vu, đáng thương cho tấm chân tình của thiếp, cuối cùng lại là tự mình đa tình.”

 

Thấy giọng điệu ta oán trách, trong lòng vẫn còn uất ức, hắn khó có được nụ cười sảng khoái.

 

“Sao phải tức giận nữa, ta đã biết tâm ý của nàng.”

 

Nói xong hắn ăn hai miếng, có lẽ là thấy vị nhạt, hắn theo thói quen cho thêm dầu ớt.

 

Không lâu sau khi ăn xong, khi hắn phát hiện ra điều bất thường thì cả người đã ngã xuống bên cạnh bàn, chỉ có thể trừng mắt nhìn ta đầy tức giận.

 

Độc dược đa phần không thể lập tức mất mạng, chỉ cần Lưu Nguyên còn chút hơi tàn mà kêu lên, thì thị vệ bên cạnh hắn và binh lính bên ngoài sẽ xông vào, đến lúc đó ta sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

 

Cho nên ta cho hắn uống thuốc mê.

 

Vương Khác sai người làm cho ta một cây trâm bạc hình hoa lê bằng ngọc trai đặc biệt, thuốc mê được làm thành viên nhỏ bằng hạt gạo, bề ngoài phủ một lớp bột ngọc trai rồi lại sơn một lớp bột kim loại, đính vào giữa cánh hoa màu bạc, nhìn giống hệt ngọc trai thật.

 

Khi nấu bát thứ hai, ta mới cho thuốc mê vào nồi, vì ta biết nếu bánh trôi nhạt, Lưu Nguyên sẽ không ăn được mấy miếng, lượng thuốc không đủ thì khó mà khiến hắn hôn mê.

 

Nhưng có dầu ớt thì khác, chỉ cần dầu ớt đủ thơm, hắn thường có thể ăn hết bánh trôi, ngay cả nước canh cũng uống được nửa bát, như vậy đủ để khiến hắn bất tỉnh nhân sự.

 

Còn ta, chỉ nếm một miếng, không sao cả, cũng không có bất kỳ khó chịu nào.

 

Nhân lúc Lưu Nguyên hoàn toàn mất đi ý thức, ta lập tức tiến lên, lấy dải lụa trên người chống vào lưng hắn, dùng hết sức siết cổ hắn đến che.c.

 

Trong cơn mê man, hắn theo bản năng vùng vẫy nhưng không có chút sức lực nào, còn ta từ đầu đến cuối không hề mềm lòng.

 

Khoảnh khắc hắn tắt thở, bên ngoài lều đột nhiên vang lên tiếng Lưu Mãnh và đám tướng lĩnh, nghe như là đến bàn bạc chi tiết về việc khi nào phản công Bình Châu.

 

Khi Lưu Mãnh vén rèm bước vào, Lưu Nguyên đang ngã trên giường cùng ta, một trên một dưới.

 

Còn ta y phục xộc xệch, hai chân không hề che đậy.

 

“Thiền Vu, nhẹ chút…”

Loading...