Tiền người chết: Người sống không nên dùng tiền người chết - Chap 4

Cập nhật lúc: 2025-04-25 11:21:41
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi còn đang định nói vài lời xin lỗi thì bà ta bỗng nhỏ giọng, ánh mắt lóe lên sự tò mò: “À đúng rồi, hồi nãy tôi lại thấy cái người lần trước...”

“Người rơi tiền âm phủ mà chị đưa em phải không?” - tôi lập tức phản ứng.

Ông gật đầu, tôi liền lao ra khỏi tiệm. Khi tới gần nhà Trần Phương, tôi bắt đầu đi chậm lại, cúi thấp người để ẩn mình trong bóng tối.

Trong màn đêm nhập nhoạng, vài luồng sáng đèn pin lấp loáng trên con đường đất, mấy người đàn ông đang tụ tập trước cửa nhà Trần Phương, lén lút làm gì đó. Tuy họ thỉnh thoảng nói chuyện cười đùa nhưng đều giữ giọng rất nhỏ, rõ ràng không muốn bị hàng xóm phát hiện.

Chẳng mấy chốc, cánh cửa bị khóa chặt đã bị bọn họ cạy ra. Cả nhóm nối đuôi nhau vào nhà nhưng không bật đèn, tiếp tục hành động trong im lặng. Qua ánh sáng lờ mờ, tôi thấy họ mở nắp quan tài, đang lục lọi thứ gì đó bên trong.

Họ là ai? Sao lại mò tới nhà Trần Phương giữa đêm? Họ đang lấy gì trong quan tài? Có phải vì biết Trần Phương đang bị tạm giữ?

Chẳng mấy chốc, nhóm người xách ra vài cái túi. Vì đường quê gồ ghề, một người bất cẩn trượt chân, túi trên tay văng xuống đất, thứ bên trong rơi ra tứ tung. Cả đám cuống cuồng cúi xuống nhặt, không quên trách móc người làm rơi.

Trời tối quá, tôi chỉ lờ mờ thấy toàn là những mảnh giấy hình như... tiền? Là tiền âm phủ hay tiền thật? Tôi không chắc, liền chỉnh điện thoại sang chế độ nhạy sáng cao nhất, định chụp lén một tấm làm bằng chứng.

“Tách!” - ánh sáng lóe lên làm sáng bừng cả khung cảnh. Tôi thầm kêu khổ - quá lâu không đi điều tra thực địa, tôi lại quên tắt đèn flash!

Thế là bị phát hiện ngay lập tức!

Nhưng tôi cũng kịp nhìn rõ bên trong những cái túi - toàn bộ là từng xấp tiền 100 tệ, ít nhất cũng cả triệu nhân dân tệ!

Không chần chừ, tôi hít sâu một hơi rồi quay đầu bỏ chạy về hướng đầu làng. Đám người phía sau cũng lập tức đuổi theo.

May mà nghề báo luyện cho tôi thể lực tốt, chạy một hồi thì tôi đã bỏ xa bọn họ. Nhưng chạy được một đoạn, tiếng la hét phía sau ngày càng lớn, tôi tò mò ngoái lại nhìn - rồi sững người!

Đuổi theo tôi giờ không chỉ có bốn người lúc đầu, mà đã tăng lên thành cả chục người còn chia thành hai nhóm...

Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì, phía trước đột nhiên có hai bóng người to lớn lao ra, vật tôi ngã xuống đất. Dù tôi vùng vẫy thế nào cũng không thoát được. Tôi tuyệt vọng nghĩ - xong rồi, sự nghiệp làm báo của tôi tới đây là hết rồi. Không biết báo sẽ đăng cáo phó tôi thế nào...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/tien-nguoi-chet-nguoi-song-khong-nen-dung-tien-nguoi-chet/chap-4.html.]

Nhưng ngay sau đó - “bụp bụp bụp” - thêm vài người nữa cũng bị đè ngã. Mấy kẻ bắt tôi hợp lại với nhóm người đó rồi vài đèn pin công suất lớn được bật lên, quét qua từng người.

Tôi chợt nhận ra một gương mặt quen thuộc, liền hét lên: “Đội trưởng Hoàng! Em là Thẩm Xuyên đây! Mau thả em ra!”

Đúng rồi - người đó chính là cảnh sát Hoàng còn mấy người kia là nhóm mai phục. Anh ta rọi đèn vào mặt tôi, tức mà bật cười: “Lại là cậu? Tôi cứ tưởng bọn chúng chia tiền không đều đánh nhau... Không hiểu sao ngày trước Thẩm Tư Cường lại chịu được cậu!”

Anh ta ra hiệu thả tôi ra còn mấy tên kia thì bị áp giải về đồn. Dĩ nhiên, tôi cũng được “quá giang” xe cảnh sát về theo.

5

Hóa ra từ trưa nay, Trần Phương đã không chịu nổi áp lực tâm lý mà khai hết mọi chuyện, nên cảnh sát mới có thể mai phục để bắt bọn người kia.

Vợ anh ta thực ra đã c.h.ế.t từ tuần trước, anh ta cũng đã đưa t.h.i t.h.ể sang làng bên, nhờ nhà họ Mã tổ chức lễ cưới âm. Cầm được tiền, m.á.u đỏ đen lại nổi lên, anh ta lập tức đem đi đánh bạc - và như thường lệ, thua sạch không còn xu nào.

Khi đang khốn đốn, có người tên “Anh Kiệt” tìm đến, nói chỉ cần "giúp một tay" một việc nhỏ là có thể nhận được một khoản tiền lớn...

Chuyện "giúp một tay" mà tên gọi là "việc nhỏ" đó thực ra đơn giản đến không ngờ - chỉ là tổ chức lại một buổi tiệc cưới âm ở chính làng mình.

Anh Kiệt đã sắp xếp trước, cho người khiêng đến hai cỗ quan tài, tượng trưng cho cô dâu và chú rể trong đám cưới ma. Trong đêm tiệc, liên tục có những người lạ mặt đến đưa phong bì tiền mừng.

Sau khi ăn uống no say, tiễn khách khứa về hết, Trần Phương - đã say khướt - vội vã mở mấy trăm phong bì ra xem. Nhưng vừa mở ra liền tái mặt - bên trong toàn là tiền âm phủ!

Đúng lúc đó, anh Kiệt xuất hiện.

“Việc người ta đưa phong bì, họ hàng nhà anh đều thấy cả rồi chứ?” - thấy Trần Phương gật đầu, anh Kiệt hài lòng cười cười - “Nhớ đấy, nếu ai hỏi thì cứ nói họ là bạn bè thân thiết của anh, từ khắp nơi về dự tiệc. Tổng cộng là hai mươi... thôi thì nói là hai mươi bốn vạn (240.000). Lát nữa anh đem chỗ tiền đó gửi vào ngân hàng cho tôi.”

Trần Phương lấy hết can đảm hỏi lại: “Nhưng mà... tiền đâu mà gửi?”

Anh Kiệt vẫy tay ra hiệu cho anh mở nắp quan tài ra. Trần Phương làm theo, thấy bên trong đầy ắp tiền mặt, anh nuốt nước bọt cái ực.

Loading...