Thoát khỏi cả gia đình ma cà rồng - 01.

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:13:10
Lượt xem: 717

Chị dâu tôi vì không muốn tôi nhận phần tiền đền bù giải tỏa nên đã lên mạng tung tin đồn thất thiệt về đời tư của tôi, nói tôi sống buông thả.

 

Cả nhà họ, chỉ vì đứa cháu đích tôn còn ép tôi phải xin lỗi vợ anh ta.

 

Tôi cười khẩy: “Cho các người một ngày để dọn khỏi nhà tôi, cút về quê các người đi!”

 

Sống yên ổn quá lâu, bọn họ thật sự đã quên mất căn nhà này và tiền bạc là do ai làm ra.

 

Chọc giận tôi rồi, coi như các người đụng phải đá tảng.

 

01.

 

"Từ từ đã, để tôi dọn xong mâm đồ ăn, mở livestream rồi chúng ta cùng ăn cũng được mà. Cô rộng lượng như vậy chắc sẽ không để ý đâu nhỉ."

 

Trên bàn ăn, chị dâu tươi cười, ra vẻ rất hiểu chuyện.

 

Tôi nhìn chiếc bánh kem với 25 ngọn nến cũng thuận theo gật đầu.

 

Hôm nay là sinh nhật tôi, bố mẹ đã chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn để chúc mừng, hơn nữa tôi cũng vừa về nước không lâu, không cần thiết vì chuyện nhỏ này mà khó chịu với chị dâu.

 

Cả nhà đều nhường nhịn chị dâu tôi, đợi cô ta nói xong mấy câu mở đầu rồi chụp ảnh đồ ăn các kiểu, chúng tôi mới bắt đầu cầm đũa.

 

"Ài chà, tháng của em cũng lớn rồi, chẳng bao lâu nữa là vào phòng sinh, đến lúc đó chắc chỉ dùng đồ bảo hiểm y tế chi trả được thôi, mọi người cũng đừng để em tiêu xài hoang phí nhé!"

 

Đang ăn, chị dâu tôi đột nhiên cười nói, dùng ánh mắt hiểu chuyện nhìn bố mẹ và cả anh trai tôi. 

 

Tôi liếc mắt nhìn phòng livestream với những dòng bình luận đang chạy, tất cả đều là lời khen ngợi cô ta.

 

"Chị dâu đúng là người vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, đúng là người biết vun vén cho gia đình!"

 

"Lấy được người vợ như vậy, anh thật có phúc!"

 

"Nếu con dâu tôi mà hiểu chuyện được như vậy thì tôi cười tít mắt luôn!"

 

Thấy cô ta có vẻ rất hưởng thụ, tôi cũng không biết lời cô ta nói có bao nhiêu phần thật lòng, tôi thuận miệng nói một câu quan tâm: "Chị dâu, chị cần gì cứ mua đi, đang mang thai thì phải chăm sóc bản thân một chút, nhà mình cũng không đến nỗi nghèo túng, chút tiền đó vẫn có mà."

 

Không ngờ sắc mặt cô ta lập tức thay đổi.

 

Đột nhiên mắt cô ta đỏ hoe, khóc nức nở nói thút thít: "Nhiễm Nhiễm, có phải em khinh thường chị không, chị nói là phải tiết kiệm từng chút một chẳng qua là vì hồi nhỏ chị đã quen sống khổ sở rồi, còn em là tiểu thư cành vàng lá ngọc, đi du học về cứ như được dát vàng ấy, chị còn chẳng được học hành đến nơi đến chốn!"

 

Anh trai tôi biến sắc, vội vàng gắp thức ăn cho cô ta như muốn bịt miệng cô ta lại: "Em bớt nói lại đi, Chắc chắn Nhiễm Nhiễm không có ý đó."

 

Kết quả là cô ta càng được nước lấn tới.

 

"Anh à, sao đến cả anh cũng không hiểu em chứ, em làm tất cả những điều này đều là vì gia đình mà!"

 

"Anh biết em đã hy sinh nhiều, nhà mình cũng đâu có bạc đãi em." Nhìn cô ta khóc lóc thảm thiết trước ống kính, tôi cũng chẳng còn hứng thú ăn uống gì nữa.

 

"Anh còn dám nói! Ngày thường cô ấy toàn dùng đồ hiệu nhưng quà tặng em lại toàn là hàng chợ, nước hoa thì toàn mùi khó ngửi, không biết là đào đâu ra mấy thứ hàng tồn kho ở mấy cửa hàng đồng giá. Rõ ràng là cô ấy coi thường em, ghét bỏ em, chắc là sau lưng còn chê em nghèo hèn, đến cả đám cưới của em và anh mà cô ấy cũng không thèm đến!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/thoat-khoi-ca-gia-dinh-ma-ca-rong/01.html.]

Cô ta càng nói càng hăng say, khóc đến khàn cả giọng.

 

Nhưng tôi nào có khinh thường cô ta?

 

Mấy món quà tôi tặng cô ta đều là hàng thiết kế thủ công của các nhà thiết kế nổi tiếng, là do bạn thân tôi tự làm, chỉ là đồ cá nhân nên không có gắn logo thôi. Nước hoa cũng là do chính tay tôi pha chế, còn việc không tham dự đám cưới là vì tôi sắp tốt nghiệp, quá nhiều việc phải xử lý nên không kịp về nước, nhưng quà mừng thì tôi tuyệt đối không thiếu.

 

Những điều này tôi đã sớm giải thích với cô ta rồi, không ngờ cô ta lại chẳng tin một chút nào.

 

"Có cần tôi lặp lại những lời giải thích trước đây cho cô nghe không? Mấy món quà đó đều là do tôi tỉ mỉ lựa chọn, cô cứ việc mang đi giám định."

 

Tôi chẳng hề chột dạ, vẻ mặt chị dâu tôi có chút biến sắc, nhưng lại vội vàng chữa lời: "Vậy là em ghét bỏ chị thật rồi, em đã ghét bỏ chị như vậy chắc chắn cũng ghét bỏ cả con của chị, vậy nó còn cần gì phải sinh ra nữa chứ?"

 

Nói rồi, cô ta càng khóc càng thương tâm.

 

Anh trai tôi thấy dỗ dành không được liền quay sang khuyên tôi, ánh mắt van nài: “Nhiễm Nhiễm, em bớt cãi nhau với chị dâu đi, cô ấy đang mang thai nên tâm trạng rất nhạy cảm, em nhường cô ấy  một chút đi."

 

Ba tôi từ lúc chị dâu tôi bắt đầu khóc lóc om sòm thì sắc mặt đã rất khó coi rồi, lúc này thì càng không thể nhịn được nữa, đập bàn mạnh một cái rồi lạnh giọng nói: "Hôm nay là sinh nhật con gái tôi, lẽ nào lại để con bé phải chịu ấm ức sao!"

 

Trong lòng tôi như có một dòng nước ấm chảy qua, thì ra trong gia đình này tôi vẫn còn một vị trí nhỏ, tôi vừa định mở miệng nói gì đó thì chị dâu tôi đã ôm bụng, mặt mày nhăn nhó.

 

"Ba, ba… làm con sợ, bụng con đau quá… trời ơi, con khó chịu quá… tại sao chứ, con gả vào nhà này là đáng bị ức h.i.ế.p sao!"

 

Thấy chị dâu tôi như vậy, ba tôi hoảng sợ vội vàng đứng dậy, tay chân cũng luống cuống cả lên.

 

"Con dâu không sao chứ? Có nặng lắm không? Ba chỉ nói đùa thôi mà, trong nhà mình con chắc chắn là người quan trọng nhất, lại còn đang mang thai nữa, mau ngồi xuống cẩn thận."

 

Ba tôi tự tay đỡ cô ta ngồi xuống ghế sofa.

 

Cả nhà kinh hồn bạt vía mà lo lắng cho cô ta, cưng chiều hết mực, hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của tôi.

 

Chị dâu đắc ý liếc nhìn tôi một cái, lau đi giọt nước mắt không hề tồn tại nơi khóe mắt. 

 

"Dù sao cũng không phải con ruột trong nhà, tiêu tiền lúc nào cũng phung phí, chẳng biết thông cảm cho người lớn kiếm tiền vất vả." Cô ta chỉnh lại góc máy quay, không kiêng nể gì mà nói về thân thế của tôi.

 

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.

 

Đúng vậy, tôi không phải là con ruột của ba mẹ nhưng gia đình ruột thịt của tôi cũng chẳng hề kém cỏi so với họ, thậm chí có thể coi là hào môn ở thành phố A.

 

Từ nhỏ tôi đã lớn lên ở nhà họ Tống, mãi đến khi học cấp hai thì ba mẹ ruột tìm đến, tôi mới biết người mà mình đã gọi là ba mẹ mười mấy năm trời không phải là ba mẹ ruột của mình.

 

Ba mẹ ruột của tôi khi còn trẻ đã tự mình gây dựng sự nghiệp, lúc tôi còn bé thì bận rộn công việc, ít quan tâm đến tôi khiến tôi bị người ta bắt cóc.

 

Khi họ tìm được tôi thì tôi đang ở tuổi nổi loạn, hơn nữa ba mẹ nuôi cũng đối xử với tôi rất tốt nên tôi đã cố chấp không chịu nhận ba mẹ ruột.

 

Hai người họ đau lòng vô cùng nhưng không muốn ép buộc tôi, tôn trọng ý nguyện của tôi để tôi tiếp tục ở lại nhà ba mẹ nuôi, nhưng họ vẫn luôn âm thầm dõi theo tôi.

 

Ngay cả việc tôi vào đại học cũng là do họ ngấm ngầm giúp đỡ.

 

Sau này, tôi không phụ lòng mong đợi của họ, đạt thành tích xuất sắc giành được suất đi du học, rồi tự mình gây dựng sự nghiệp tích lũy được không ít tài sản.

 

Loading...