7
Việc gặp lại Thẩm Việt hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
Anh là khách hàng mới của công ty tôi.
Mà với tư cách là tổ trưởng, khi tôi mang phương án đến gặp khách hàng.
Lại vì giờ cao điểm buổi tối và mưa lớn mà kẹt xe trên đường hơn một tiếng đồng hồ.
Tôi thầm nghĩ toi rồi.
Kết quả đẩy cửa vào thì thấy Thẩm Việt đã lâu không gặp.
「Quý công ty định dùng khổ nhục kế trước sao?」
Thẩm Việt miệng thì nói vậy.
Giây tiếp theo một chiếc khăn lông đã phủ lên đầu tôi.
Anh cúi đầu nhìn tôi, tặc lưỡi một tiếng:
「Lau đi, đừng để lại bị cảm.」
Tôi nắm chặt khăn lông, đối mặt với ánh mắt hóng chuyện của cả phòng, có chút ngượng ngùng.
Nhưng lại thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó tôi và Thẩm Việt không hiểu sao lại trở nên thân thiết.
Như thể sự xa cách khó hiểu mấy năm trước chưa từng tồn tại.
Không ai chủ động nhắc đến.
Mà trước Tết, Thẩm Việt đột nhiên nhờ tôi giả làm bạn gái để lừa bố mẹ đang giục cưới.
Anh khẳng định chắc nịch:
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
「Anh còn trẻ, chưa muốn sớm chui vào mồ chôn cùng người khác. Em không phải cũng vậy sao?」
Nghĩ đến mấy hôm trước mẹ tôi gọi điện bóng gió xa gần chuyện xem mắt, tôi cũng không suy nghĩ nhiều mà đồng ý.
Nhưng không thể ngờ bây giờ lại thành ra Thẩm Việt đến nhà tôi ăn Tết.
Tôi có chút phiền não vò đầu.
Rồi lại bị mẹ tôi đuổi đi siêu thị mua ga trải giường mới.
Tôi níu lấy cửa gân cổ cãi: 「Con có thể đặt khách sạn cho anh ấy!」
「Tiểu Thẩm lặn lội đường xa đến chúc Tết, sao có thể để người ta cô đơn ở khách sạn được? Với lại Tết nhất thế này tiền phòng đắt đỏ biết bao, nhà mình đâu phải không có phòng!」
Mẹ tôi nghi ngờ nhìn tôi từ trên xuống dưới: 「Sao mẹ thấy con lạ lạ thế nào ấy? Người ta không phải nói mấy cặp đôi mới yêu chỉ muốn dính lấy nhau từng phút từng giây sao?」
Thế là tôi lập tức ngậm miệng.
Kết quả xuống lầu lại gặp đúng Bùi Quý Xuyên đang chuẩn bị ra ngoài.
Anh ấy dường như tâm trạng đột nhiên tốt lên, chào tôi một tiếng.
「Em ra ngoài à?」
Tôi gật đầu.
「Vậy đi cùng đi.」
Thế là Bùi Quý Xuyên quay lại lấy áo khoác.
Tôi không kịp tìm cớ từ chối, đành phải đồng ý.
Trên đường đi gặp không ít người.
Bùi Quý Xuyên đều cực kỳ tự nhiên chào hỏi các cô chú bác dì ông bà này.
Anh từ nhỏ đã là đứa trẻ được cưng chiều nhất trong khu này.
Cho đến khi có một bà cụ đột nhiên hỏi:
「Ối chà Tiểu Xuyên, sao sắc mặt cháu trông kém thế?」
Bùi Quý Xuyên ừ một tiếng: 「Tối qua bị cảm lạnh, hơi sốt ạ.」
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/thich-ninh/chuong-6.html.]
Lúc nói câu này anh ấy nhìn tôi.
Ẩn chứa sự ấm ức.
Cũng chính lúc này, tôi mới muộn màng nhận ra những vệt hồng không bình thường trên mặt Bùi Quý Xuyên.
Cũng như giọng nói trở nên trầm khàn lạ thường mỗi khi bị cảm.
Thế là đợi người ta đi rồi, tôi nói với Bùi Quý Xuyên:
「Hay là anh đến hiệu thuốc mua thuốc đi? Em đi siêu thị một mình được rồi.」
Chúng tôi vừa hay đi đến ngã rẽ.
Mà hiệu thuốc và siêu thị ở hai hướng hoàn toàn trái ngược.
Cổ họng Bùi Quý Xuyên nghẹn lại.
Anh ấy hiếm khi nổi cáu, đi trước về phía siêu thị.
Lại như tiện miệng hỏi: 「Vậy thực ra vừa nãy em không nhận ra anh bị ốm?」
Rất nhiều năm qua, mọi sự chú ý của tôi đều đặt trên người Bùi Quý Xuyên.
Bùi Quý Xuyên bị ốm, Bùi Quý Xuyên không vui, Bùi Quý Xuyên dỗi...
Tôi đều sẽ nhận ra ngay lập tức.
Sau đó chăm sóc anh, an ủi anh.
Nhưng hôm nay đầu óc tôi toàn nghĩ xem sau khi Thẩm Việt đến thì phải làm sao để qua mắt được đôi mắt tinh như cú vọ của mẹ.
Thế là tôi có chút chột dạ lí nhí:
「Vừa nãy em đang nghĩ chuyện khác.」
「Hôm qua còn nói coi anh là anh trai ruột cơ mà.」
Bùi Quý Xuyên đi phía trước, tôi không nhìn rõ vẻ mặt anh.
Chỉ nghe thấy anh nói giọng như trêu chọc:
「Kết quả hôm nay đến việc anh có ốm hay không em cũng không nhận ra.」
Tôi không lên tiếng.
「Đồ vô lương tâm, anh bị cảm lạnh là vì ai hả?」
「Gì cơ?」
Tôi không nghe rõ câu lẩm bẩm này của Bùi Quý Xuyên.
「Không có gì.」 Anh lại chủ động đi chậm lại, đợi tôi đi đến bên cạnh, 「Tối qua em ngủ sớm lắm à?」
Tối qua...
Tôi không nhịn được mặt đỏ bừng trong giây lát, khẽ ừ một tiếng.
Tối qua câu "Ngủ ngon" của Thẩm Việt như có ma lực vậy.
Không lâu sau tôi đã buồn ngủ.
Kết quả tối lại mơ thấy Thẩm Việt.
Người này đúng là đến ngủ cũng không cho tôi yên.
Tôi ho khan một tiếng, vội vàng đánh trống lảng: 「Khi nào anh về?」
「Chưa quyết định.」
「Ồ.」
Nói xong lại là một khoảng im lặng ngượng ngùng.
Hình như từ khi tôi hạ quyết tâm từ bỏ, tránh xa Bùi Quý Xuyên.
Giữa chúng tôi đã không còn nhiều chuyện để nói nữa.