Sau đó, tôi càng hạn chế liên lạc với Bùi Quý Xuyên hơn, thường thì anh ấy nhắn bốn năm câu tôi mới trả lời một câu.
Hỏi đến thì chỉ bảo là tôi rất bận.
Cũng không biết Bùi Quý Xuyên có nhận ra điều gì không.
Hay là anh ấy đang bận ở bên Hứa Chiếu Tuyết.
Liên lạc giữa hai chúng tôi quả thật đã ít đi rất nhiều.
Mãi cho đến lần về nhà ăn Tết này.
Tôi cúi đầu và cơm, nghĩ ngợi lung tung.
Đúng lúc đó, mẹ tôi đột nhiên lên tiếng, hoàn toàn kéo tôi về thực tại:
"A Xuyên à, cháu có thể giới thiệu cho Ninh Ninh vài cậu bạn trai được không?"
4
"Ban đầu dì còn tưởng hai đứa sẽ thành đôi đấy."
Bà thở dài, liếc tôi một cái đầy vẻ 'chỉ tiếc rèn sắt không thành thép'.
Rồi lại nói: "Nhưng thấy bao nhiêu năm nay hai đứa chẳng có tiến triển gì, bọn dì cũng hết hy vọng rồi. Con bé này một mình ở ngoài đó bọn dì không yên tâm, dì muốn hỏi xem cháu có quen cậu nào đáng tin cậy một chút không?"
"Mẹ, con—"
Tôi hít một hơi lạnh.
Vừa định nói gì đó thì bị Bùi Quý Xuyên cắt lời.
"Cũng có vài người thích hợp ạ."
Lời nói đến bên miệng lại bị tôi nuốt ngược vào trong.
Bùi Quý Xuyên liếc tôi một cái, rồi cười nhẹ:
"Nhưng Ninh Ninh nhà chúng ta kén chọn lắm, mấy người cháu giới thiệu trước đây em ấy chẳng vừa mắt ai cả."
Giọng điệu bất đắc dĩ.
Dì Trần đưa tay đánh nhẹ anh ấy một cái, giả vờ giận: "Thế thì chắc chắn là do cháu giới thiệu không được rồi! Ninh Ninh nhà chúng ta tốt như vậy, kén chọn một chút thì sao nào!"
Tôi không nói tiếng nào.
Có lẽ sau khi yêu đương, anh ấy đã nhận ra lợi ích của tình yêu.
Từ khi tôi lên đại học, Bùi Quý Xuyên chưa bao giờ ngừng ý định giới thiệu đối tượng cho tôi.
Dù tôi đã từ chối rất nhiều lần.
Khi đó Bùi Quý Xuyên rất khó hiểu hỏi tôi: "Một người cũng không được à? Hay là Ninh Ninh nói cho anh biết em thích kiểu người như thế nào đi?"
Tôi nhìn Bùi Quý Xuyên, không nói nên lời.
Tôi muốn nói "Em thích anh".
Nhưng vừa thốt ra được chữ "Em".
Bạn gái mới của Bùi Quý Xuyên đã đi tới khoác tay anh ấy.
Ánh mắt lướt qua tôi.
Rồi cô ta làm nũng nói muốn anh ấy đi chơi cùng.
Đó là một cô gái có phong cách hoàn toàn khác Hứa Chiếu Tuyết.
Bùi Quý Xuyên dịu dàng dỗ dành cô ta.
Còn tôi vẫn đứng ngoài cuộc chứng kiến tất cả.
Với thân phận em gái của Bùi Quý Xuyên.
Tôi đã từng nghĩ sau khi Bùi Quý Xuyên và Hứa Chiếu Tuyết chia tay, tôi sẽ có cơ hội.
Nhưng sự thật lại cho tôi biết.
Bên cạnh Bùi Quý Xuyên có thể có rất nhiều người.
Duy chỉ có không phải là tôi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/thich-ninh/chuong-3.html.]
"Ninh Ninh em vừa định nói gì thế?"
Dỗ dành bạn gái xong, Bùi Quý Xuyên nhìn về phía tôi.
Tôi lắc đầu: "Không có gì ạ."
"Thôi bỏ đi, em vẫn còn nhỏ, anh vội cái gì chứ."
Bùi Quý Xuyên cũng không hỏi thêm nữa.
Anh ấy đưa tay xoa đầu tôi như hồi nhỏ, rồi cười nói:
"Dù sao thì bạn trai của em chắc chắn phải qua cửa kiểm duyệt của anh đã!"
"Được rồi, cháu sẽ để ý thêm. Vừa hay tháng sau cháu cũng phải đi công tác ở thành phố C."
Trên bàn ăn, giọng nói bất đắc dĩ của Bùi Quý Xuyên chồng lên giọng nói năm đó:
"Nhưng Ninh Ninh tuổi còn nhỏ, có thể đợi thêm một thời gian nữa—"
"Thôi không cần đâu ạ."
Tôi lên tiếng cắt ngang lời Bùi Quý Xuyên.
Rồi cười cười với anh ấy, đột nhiên có chút ngại ngùng nói nhỏ:
"Bạn trai em mà biết thì anh ấy sẽ giận đó."
"Bạn trai?"
Mọi người kinh ngạc kêu lên.
Mẹ tôi và Dì Trần càng vui mừng hỏi dồn tôi xem là người thế nào.
Nhưng giữa những tiếng trêu chọc, bàn tay cầm đũa của Bùi Quý Xuyên khựng lại.
Rồi đột nhiên hỏi: "Là người em thích à?"
Câu hỏi này có chút khó hiểu.
"Vâng."
Tôi gật đầu.
"Vậy thì tốt rồi."
Bùi Quý Xuyên nhếch mép cười, rồi cúi đầu gắp một miếng ớt xanh.
Lần này đến lượt anh ấy bị Dì Trần nhìn chằm chằm với vẻ không thể tin nổi.
Bởi vì đó là món Bùi Quý Xuyên ghét cay ghét đắng từ nhỏ đến lớn.
Hồi nhỏ ghét đến mức nhìn thôi cũng không muốn.
Nhưng rõ ràng là.
Dù đã ăn vào bụng, Bùi Quý Xuyên cũng chẳng nhận ra có gì không đúng.
Dì Trần ngập ngừng: "Tiểu Xuyên, đây là ớt xanh."
Bùi Quý Xuyên khựng lại, ừ một tiếng.
"Khoan đã!"
Mẹ tôi mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng:
"Con bé này, không phải là nói dối để bọn mẹ yên lòng đấy chứ? Không thì sao mẹ hỏi con bao nhiêu chuyện về bạn trai con mà con chẳng trả lời được gì thế?"
Ánh mắt sắc như đuốc của bà nhìn chằm chằm vào tôi.
Không ai để ý Bùi Quý Xuyên đã lặng lẽ thả lỏng cơ thể đang căng cứng.
Anh ấy ngẩng đầu, ánh mắt như có như không lướt qua tôi.
Chẳng phải người ta nói không ai hiểu con gái bằng mẹ sao?
Tôi không nhìn Bùi Quý Xuyên, chỉ không nhịn được mà thầm phỉ báng trong lòng.
Rồi cực kỳ bình tĩnh rút điện thoại ra:
"Vì mới quen mà mẹ. Hay là để con gọi người yêu chúc Tết sớm cả nhà nhé?"