THÍCH NINH - CHƯƠNG 13

Cập nhật lúc: 2025-04-23 22:46:10
Lượt xem: 935

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Việt ho sặc sụa, giọng cũng lớn hơn: "Làm gì có chuyện đó!"

Rõ ràng là chột dạ.

Tôi cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Việt.

Cuối cùng vẫn là Thẩm Việt chịu không nổi trước, "chậc" một tiếng.

"Anh chỉ nhìn ảnh tìm cảm giác thôi, phát hiện tim đập ổn định như thiền sư nhập định vậy."

"Rồi sao nữa?"

"Rồi hôm đó bạn anh đột nhiên gửi cho anh một tấm ảnh của em."

Thẩm Việt ngừng lại, vô thức l.i.ế.m môi.

Cuối cùng chính anh ấy cũng thấy hơi buồn cười: "Lúc đó tim đập nhanh đến mức anh còn nghi mình bị bệnh. Tối hôm đó, anh đã mơ thấy em."

Mơ thấy gì thì Thẩm Việt không nói.

Nhưng nhìn vành tai đỏ đến sắp rỉ m.á.u ẩn dưới mái tóc đen kia.

Tôi rất sáng suốt không hỏi tiếp.

Thôi xong, lần này đến lượt tôi bị làm cho đỏ mặt rồi.

"Không nói nữa," tôi hoảng hốt quay mặt đi, "Chúng ta đi thôi."

Nhưng Thẩm Việt lại như đã lấy lại bình tĩnh.

Giọng điệu cố chấp: "Anh đã trả lời em nhiều câu hỏi như vậy, em vẫn chưa trả lời anh."

"Trước đó em đột nhiên lạnh nhạt với anh... là vì ghen đúng không?"

Người luôn tỏ ra nắm chắc phần thắng trong mọi chuyện, lúc nói câu này.

Âm cuối mang theo chút mong đợi và háo hức nho nhỏ.

Khiến tôi thực sự không thể nói ra bất kỳ lời từ chối nào.

Thế là tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ừ hử qua loa một tiếng.

Thẩm Việt bật cười.

Như đứa trẻ được cho kẹo.

Anh ấy nhìn tôi, đột nhiên nói: "Thật ra anh chỉ cho mình một năm thôi."

"Gì cơ?"

"Trong vòng một năm nếu em vẫn chưa ở bên Bùi Quý Xuyên, thì anh sẽ dùng mọi cách để cướp em về. Nhưng xem ra bây giờ, tình hình cũng không tệ đến thế, ít nhất anh không cần dùng đến mấy thủ đoạn hạ sách kia."

Anh ấy nói giọng trêu chọc.

Tôi bị chọc cười, lại tò mò: "Tại sao lại là một năm?"

Tôi chủ động nhắc đến sự xa cách của Thẩm Việt đối với tôi lúc trước.

Chàng trai vốn luôn lẽo đẽo bên cạnh tôi, làm nũng giả đáng thương liên tục đòi hỏi tôi thứ này thứ kia.

Đột nhiên có một ngày lại trở nên khách sáo hẳn.

Tôi vẫn luôn không biết lý do.

Thẩm Việt cũng im lặng theo.

Hồi lâu sau mới lí nhí nói: "Vì em nói không thích, nói anh như vậy thực ra rất phiền."

"Em lúc nào..."

Lời nói đến nửa chừng đột nhiên ngừng lại.

Tôi nhớ ra mình đúng là từng nói những lời như vậy.

Vào ngày sinh nhật Bùi Quý Xuyên.

Có cô gái thầm thích anh ấy cố tình nhắc đến Thẩm Việt, ý nói tôi bắt cá hai tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/thich-ninh/chuong-13.html.]

Lúc đó tôi vì không muốn Bùi Quý Xuyên hiểu lầm, vội vàng giải thích:

"Vì anh ấy là bạn và bạn cùng phòng của Quý Xuyên mà. Hơn nữa nói thật, em cũng thấy hơi phiền phức."

Nhưng tôi không ngờ lại bị Thẩm Việt nghe thấy.

Thẩm Việt cố tình lên án: "Hôm đó cũng là sinh nhật anh."

Thế là trong lòng càng thấy áy náy hơn.

Tôi lí nhí: "Xin lỗi nha, lúc đó em chỉ không muốn người khác hiểu lầm thôi."

"Anh biết mà, không sao đâu."

Ngược lại Thẩm Việt lại an ủi tôi.

Giây tiếp theo, anh ấy lại cười lạnh: "Bởi vì đó là do Bùi Quý Xuyên cố tình để anh nghe thấy. Thằng đó trông thì tử tế, nhưng bụng dạ toàn ý đồ xấu xa."

Tôi sững người, nhưng không hỏi nhiều.

Đành phải đảm bảo với anh ấy: "Anh yên tâm, quà sinh nhật lần này của anh chắc chắn là độc nhất vô nhị."

Không biết tại sao, Thẩm Việt hình như đặc biệt thích những thứ "riêng biệt".

Thế là Thẩm Việt lập tức được dỗ ngon dỗ ngọt.

Lại được đằng chân lân đằng đầu đưa ra yêu cầu về kiểu dáng, độ dài của khăn quàng.

Cuối cùng nghe đến mức tôi phải nghiến răng nghiến lợi: "Xin anh hãy xem xét thực lực của em nữa!"

Anh ấy lúc này mới tiếc nuối chép miệng, "Ồ" một tiếng.

Kết quả không lâu sau, anh chàng này lại ngựa quen đường cũ:

"Thật ra anh thấy khăn quàng..."

"Thẩm Việt, hay là chúng ta thử xem sao?"

Tôi cắt ngang lời anh ấy luôn.

Một tiếng phanh gấp.

"Sao thế?"

Tôi nhìn Thẩm Việt đột nhiên đưa tay lên che mặt, nghi ngờ mình vừa nói sai gì đó.

"Không có gì."

Giọng nói nghèn nghẹn vọng ra từ kẽ tay.

"Em để anh bình tĩnh lại chút, anh hơi bị choáng vì bánh từ trên trời rơi xuống rồi."

Tôi gật đầu.

Một lúc lâu sau, tôi hỏi nhỏ: "Anh bình tĩnh hơi lâu rồi đấy... Anh sẽ từ chối em chứ?"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Lúc nói câu này, tôi không nhận ra sự thiếu tự tin trong giọng nói của mình.

Lại nghĩ bị từ chối cũng chẳng sao.

Bùi Quý Xuyên tốt với tôi như vậy mà chẳng phải cũng...

"Anh chỉ sợ em nhìn thấy bộ dạng cười toe toét không đáng tiền này của anh, em sẽ hối hận vì đã nói câu thử xem sao kia."

Tay bị nắm lấy.

Tôi thấy khóe môi Thẩm Việt không kìm được mà nhếch lên.

Đáy mắt tràn ngập ánh sáng lấp lánh.

"Nhưng anh phải theo đuổi em trước đã."

Anh ấy cười với tôi, đáy mắt vô cùng nghiêm túc:

"Anh muốn qua lại với em với tiền đề là kết hôn."

"Ninh Ninh, anh đợi em suy nghĩ kỹ, đừng vội quyết định."

 

Loading...