THÍCH NINH - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2025-04-23 22:34:19
Lượt xem: 791
Năm thứ tám tôi thầm mến Bùi Quý Xuyên, anh ấy lại nhắc đến chuyện giới thiệu đối tượng cho tôi trên bàn ăn.
"Thôi không cần đâu ạ."
Tôi cười cười với anh ấy, có chút ngại ngùng: "Bạn trai em mà biết thì anh ấy sẽ giận đó."
"Bạn trai?"
Giữa những tiếng trêu chọc của mọi người, bàn tay đang cầm đũa của Bùi Quý Xuyên khựng lại.
Rồi đột nhiên hỏi: "Là người em thích à?"
"Vâng."
"Vậy thì tốt rồi."
Bùi Quý Xuyên nhếch mép cười, rồi cúi đầu gắp một miếng ớt xanh.
Đó là món mà anh ấy ghét cay ghét đắng từ nhỏ đến lớn.
1
Tôi không ngờ Bùi Quý Xuyên lại về nhà ăn cơm.
"Không phải anh ấy bận lắm sao?"
Tôi ngạc nhiên.
Chính vì biết dạo này Bùi Quý Xuyên bận đến mức Tết cũng không về nhà được, nên tôi mới về ở lại thêm mấy ngày.
"Dù có là tổng thống đi nữa thì Tết cũng phải tranh thủ về nhà ăn bữa cơm đoàn viên chứ!"
Mẹ tôi đuổi tôi ra ngoài.
Cứ nằng nặc bắt tôi xuống lầu đón Bùi Quý Xuyên.
Tôi miễn cưỡng ra khỏi nhà.
Bụng bảo dạ lát nữa cứ lượn một vòng trong khu nhà rồi về.
Ai ngờ vừa ra ngoài đã thấy Bùi Quý Xuyên và Hứa Chiếu Tuyết ở cách đó không xa.
Hai người đứng dưới gốc cây, mặc áo khoác cùng tông màu.
Nhìn từ xa đúng là một cặp trời sinh.
Chẳng biết họ đã nói gì.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hứa Chiếu Tuyết tiến lên một bước, ôm chầm lấy Bùi Quý Xuyên.
Bùi Quý Xuyên không đẩy cô ấy ra.
Anh ấy quay lưng về phía tôi, tôi không nhìn rõ được vẻ mặt anh ấy lúc đó.
Nhưng chắc là đang vui.
Tôi vừa nghĩ, vừa siết chặt chiếc áo bông cũ khoác vội lên người lúc ra ngoài.
Lúc cúi đầu, tôi phát hiện miệng túi áo không biết đã rách từ bao giờ.
Để lộ ra lớp bông ngả vàng bên trong.
Đang nhìn đến ngẩn người thì tôi chợt nhớ lại nhiều năm trước, lần đầu tiên tôi trông thấy Hứa Chiếu Tuyết.
Hình như cũng giống thế này.
Chàng trai cô gái tuấn tú mà non nớt ôm hôn nhau trong góc cầu thang kín đáo.
Đẹp như một bức tranh.
Còn tôi đứng cách đó không xa chứng kiến tất cả, lại trông thật lạc lõng.
Giống như kẻ đột nhập vào bức tranh vậy.
Phá hỏng mất vẻ đẹp ấy.
Cuối cùng vẫn là Bùi Quý Xuyên phát hiện ra tôi trước.
Anh ấy thoáng đỏ mặt, hiếm thấy.
Nhưng rồi vẫn cười tủm tỉm dắt tay Hứa Chiếu Tuyết đến trước mặt tôi.
Giới thiệu cô ấy:
"Ninh Ninh, đây là bạn gái anh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/thich-ninh/chuong-1.html.]
Bùi Quý Xuyên nói, Hứa Chiếu Tuyết rất giỏi Vật lý.
Giọng nói mang ý cười của anh ấy chất chứa sự ngưỡng mộ không thể che giấu dành cho Hứa Chiếu Tuyết.
Rồi lại nói đùa với tôi:
"Thế này tốt rồi, sau này có đến hai người kèm em học Lý rồi nhé.
"À đúng rồi, Ninh Ninh em tìm anh có việc gì không?"
Tôi đã không nhớ rõ lúc đó mình đã viện cớ gì để cho qua chuyện.
Nhưng tôi nhớ như in tờ giấy thi điểm kém bị tôi vò nát rồi theo phản xạ giấu sau lưng.
Cả ánh mắt của Hứa Chiếu Tuyết nhìn tôi nữa.
Mang theo sự thấu tỏ mọi điều.
Đấy bạn xem.
Ngay cả người mới gặp lần đầu cũng nhìn ra tôi thích Bùi Quý Xuyên.
Vậy mà Bùi Quý Xuyên lại chẳng hề hay biết.
Thậm chí còn—
"Ninh Ninh?"
2
Giọng nói dịu dàng cắt ngang dòng hồi tưởng của tôi.
Bùi Quý Xuyên không biết đã đứng trước mặt tôi từ lúc nào.
Khi thấy tôi, mày mắt anh ấy giãn ra, rõ ràng là vui hơn hẳn.
Nhưng ngay giây sau lại cau mày thật chặt.
Cùng lúc đó, cổ tôi ấm lên.
Mùi hương gỗ quen thuộc lập tức bao bọc lấy tôi.
Là Bùi Quý Xuyên đã tháo khăn quàng cổ của anh ấy ra rồi quàng cho tôi.
"Em đứng đây đợi bao lâu rồi? Sao lạnh đến mức mặt trắng bệch thế kia?"
Giọng anh ấy đầy bất mãn.
Rồi lại như vô số lần trước đây, định nắm lấy tay tôi để sưởi ấm, giả vờ giận dỗi:
"Lại không đeo găng tay. Nếu lại bị cước thì đừng hòng anh—"
"Em không lạnh."
Tôi viện cớ tháo khăn quàng để tránh tay Bùi Quý Xuyên.
Rồi trả lại khăn cho anh ấy.
Còn khoa trương dùng tay quạt gió: "Thật ra em còn đang nóng đến toát mồ hôi đây này!"
Nụ cười trên môi Bùi Quý Xuyên chợt khựng lại trong giây lát.
Anh ấy nắm chặt chiếc khăn, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên.
"Năm nay về sớm thế?"
"Vâng, sếp em thương tình."
Tôi viện đại một lý do.
Thầm xin lỗi ông chủ phải gánh tội thay trong lòng.
Thật ra chỉ vì tôi không muốn gặp Bùi Quý Xuyên.
Đôi khi hai nhà quá thân thiết cũng chẳng phải chuyện tốt.
Ví dụ như mỗi dịp Tết đến, hai nhà đều phải tụ tập ăn một bữa cơm đoàn viên.
May mà bữa cơm đó cố định vào hai ngày trước đêm Giao thừa.
Mà Bùi Quý Xuyên lại về đúng mấy ngày đó, ăn cơm Giao thừa xong là lại đi làm tiếp.
Thế nên tôi mới viện cớ tăng ca để tránh mặt Bùi Quý Xuyên.
Năm nay tôi cứ ngỡ anh ấy sẽ không về.