Thì Ra Anh Ấy Yêu Tôi Như Thế - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-04-23 13:22:47
Lượt xem: 828

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi như con bạch tuộc bám chặt lấy n.g.ự.c anh.

 

Đầu ngón tay có vết chai nhẹ nhàng xoa bóp thái dương tôi, Ngụy Phó im lặng hồi lâu, bất ngờ nghiêm túc mở lời.

 

“Tiểu thư, nhìn em như sắp tan chảy rồi.”

 

Tôi muốn chửi thề.

 

Nhưng lại được anh xoa đến mức rất thoải mái.

 

Thôi vậy.

 

3

 

Tỉnh giấc, tôi ngửi thấy mùi cam quýt thoang thoảng trong không khí.

 

Điều hòa bật mạnh, đồ đạc xung quanh trống trải, tối giản, không một gam màu tươi sáng.

 

Ngoài cửa sổ kính lớn là khung cảnh ngoại ô thoáng đãng.

 

Tiếng nước chảy róc rách từ phòng tắm vọng ra.

 

“Ngụy Phó?”

 

Tôi chậm rãi ngồi dậy, bụng vẫn còn hơi khó chịu, buồn nôn.

 

Anh nghe thấy tiếng, bước ra ngoài với chiếc khăn trắng ẩm ướt vắt trên vai, những giọt nước vẫn còn tí tách rơi từ đuôi tóc.

 

Bộ vest chỉnh tề đã được thay ra, để lộ cơ bắp cuồn cuộn dưới chiếc áo ba lỗ đen.

 

“Tiểu thư, anh đang tắm cho nó.”

 

Ngụy Phó một tay nâng con búp bê, tay kia cầm bàn chải lông mềm phủ đầy bọt xà phòng.

 

Tôi ngẩn người, ậm ừ đáp “Ừ”.

 

Con búp bê được tắm rửa sạch sẽ, bốn chi bị kẹp lại, treo lên phơi nắng như một con lợn sữa quay.

 

“Anh tự làm hết việc nhà à?”

 

Tôi tựa vào thành giường, có chút ngạc nhiên.

 

Một căn biệt thự nhỏ như vậy, dọn dẹp chắc hẳn tốn không ít công sức, huống chi nó còn sạch sẽ đến thế.

 

“Vâng, anh không quen có người lạ ra vào. Hầu hết mọi việc đều có robot làm.”

 

Ngụy Phó sắp xếp đồ đạc ngăn nắp, cẩn thận gấp từng bộ quần áo.

 

Hình như là quần áo của tôi.

 

Tôi thản nhiên uống sữa, chợt liếc thấy một mảnh vải đen mỏng manh, mềm mại nằm gọn trong lòng bàn tay anh, bé xíu.

 

“Dừng lại!”

 

Mặt tôi đỏ bừng: “Em bảo dừng lại!”

 

Anh không đổi sắc mặt, cúi đầu nhìn xuống.

 

“Được, chỗ này để em tự sắp xếp, bỏ vào ngăn tủ nào cũng được. Đồ của anh không nhiều.”

 

Tôi im lặng, vội vàng nhét hết đống nội y vào ngăn kéo nhỏ dưới tủ quần áo.

 

...

 

Vài bộ quần lót nam được xếp ngay ngắn, đã nằm sẵn ở đó.

 

Ngụy Phó như đang cười, lại như thể thở dài.

 

“Để anh làm cho, tiểu thư.”

 

Không khí trong phòng ngủ thật sự quá ngượng ngùng.

 

Ngụy Phó có vẻ không cảm thấy có gì.

 

Nhưng anh càng tỏ ra nghiêm túc, tôi càng xấu hổ muốn độn thổ.

 

Ra khỏi phòng ngủ, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Cách bài trí của cả căn nhà nhỏ này giống hệt anh, có thể miêu tả bằng hai từ khiêm tốn và lạnh lùng.

 

Nếu đổi màu sơn, có lẽ nơi này có thể làm phòng khách quân đội được ấy chứ.

 

Màn nước liên tục chảy dọc theo cửa kính, hòa vào bãi cỏ xanh bên ngoài, mang đến chút cảm giác thanh mát.

 

Dù vậy nhưng vẫn trống trải, tĩnh lặng và lạnh lẽo.

 

Tôi đi một vòng quanh nhà, cuối cùng vẫn quay lại phòng ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/thi-ra-anh-ay-yeu-toi-nhu-the/chuong-2.html.]

 

“Tối nay em ngủ ở đâu thế?”

 

Anh khựng lại một chút: “Em cứ ngủ ở đây đi. Anh sẽ sang phòng bên cạnh.”

 

Tôi không từ chối, mà buồn chán nghịch con búp bê đã được giặt sạch sẽ.

 

“Anh còn thay váy cho nó nữa à?”

 

“Giặt sạch trông xinh hơn hẳn.”

 

Tôi vùi mặt vào búp bê hít sâu một hơi, rồi tiện tay đặt nó lên gối của Ngụy Phó.

 

4

 

Có lẽ do lạ giường, tôi chẳng thấy buồn ngủ chút nào.

 

Ngoài cửa sổ, màn đêm đen kịt, vài ngôi sao lẻ loi rải rác.

 

Rõ ràng là tôi không hề mơ, nhưng người lại càng lúc càng nặng trĩu.

 

Một luồng hơi ẫm rõ ràng truyền đến từ bên cạnh, dán sát đến mức như chỉ cách một lớp áo ngủ bằng lụa.

 

Tôi không thể cử động, bị giữ chặt đến mức không thể nhúc nhích.

 

Bóng đè?

 

Tôi thử cử động ngón tay, rồi lại thử đá chân, đều làm được.

 

Nhưng cứ như có một lực vô hình, vững vàng kẹp chặt tôi trên giường.

 

!

 

Toàn thân tôi tê dại, tôi không dám nhúc nhích.

 

Cảm giác như râu lún phún cọ vào thái dương, từng đợt tê dại bao phủ khắp người tôi.

 

Hình như là giọng nói khàn khàn của Ngụy Phó, như một tiếng thở dài vang bên tai tôi.

 

“Tao đưa mày cho cô ấy, lại bị trả về... Rốt cuộc cô ấy có thích mày không? Nếu vô dụng, còn giữ lại làm gì?”

 

Giọng nói im lặng trong chốc lát, rồi lại thành một tiếng thở dài nặng nề.

 

“Bẩn thỉu quá, giờ thì khá hơn nhiều rồi.”

 

“Cô ấy không thích mày. Không sao cả, cô ấy cũng không thích tao.”

 

Tiếng nuốt khan khe khẽ vang lên bên tai, anh dùng sức cọ xát vài cái, rồi siết chặt vòng tay.

 

Tôi sắp không thở nổi nữa rồi.

 

Thật là hoang đường.

 

Tôi giãy giụa gọi anh: “Ngụy... Ngụy Phó!”

 

Cảm giác bị giam cầm biến mất ngay lập tức.

 

Phòng bên cạnh truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cửa bị kéo mạnh ra.

 

Ánh đèn trắng chói mắt chiếu sáng cả phòng ngủ, Ngụy Phó kéo khăn tắm quấn quanh hông, nhíu mày lau mồ hôi trên trán tôi.

 

“Em gặp ác mộng à?”

 

Anh nửa quỳ trên giường, đỡ tôi ngồi dậy.

 

Tôi thở gấp gáp, nhưng lại không biết phải nói với anh thế nào.

 

Vừa mới đưa đi đã đòi lại, là ý gì chứ?

 

Tôi nghẹn đến đỏ mặt, thở dài: “Không có gì, anh về ngủ đi, xin lỗi, làm phiền anh rồi.”

 

Yết hầu anh khẽ động, chậm rãi rụt tay về.

 

“Được.”

 

Anh ngoan ngoãn đáp lời, rồi lại lo lắng quay đầu lại: “Tiểu thư, có chuyện gì nhất định phải gọi anh.”

 

Tôi nằm phịch xuống giường, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

 

Những chuyện vừa xảy ra cứ như một giấc mơ, hoang đường mà chân thật.

 

Kim giờ chỉ ba giờ sáng, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng ập đến, nhưng tôi lại cảm nhận được sự áp bức quen thuộc.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Tôi lại không thể động đậy.

 

Chóp mũi lạnh lẽo chạm vào gáy tôi, hít một hơi thật sâu.

 

 

Loading...