Năm lớp 10, giáo viên chủ nhiệm bí mật tìm tôi, nói có một doanh nghiệp lớn quyên góp một khoản tiền cho trường, thầy đã xin cho tôi, và dặn tôi đừng đưa số tiền này cho gia đình.
Giáo viên chủ nhiệm cũng họ Giản, thầy cũng là sinh viên đại học xuất thân từ làng. Có lẽ đã nghe chuyện của tôi, thầy đã xin cho tôi một khoản tiền sinh hoạt phí.
Thầy nói con đường học hành rất quan trọng, hãy kiên trì.
Nhưng tôi vẫn không thể kiên trì. Một ngày cuối tuần năm lớp 12, vợ chồng Giản Đại Thành gọi tôi về nhà, tôi cố gắng từ chối, nhưng lại bị họ lấy chuyện học hành ra đe dọa. Tôi đã về.
Nhưng suýt nữa thì không ra được. Ban đầu họ nuôi tôi làm con dâu nuôi từ bé cho Giản Chính Húc, đợi tôi học xong cấp ba thì gả tôi cho hắn ta. Nhưng trong làng có một lão già độc thân đồng ý bỏ ra mấy trăm triệu tiền sính lễ để cưới tôi.
Rồi họ lừa tôi về, nhốt trên gác xép, ép tôi gả cho một người đàn ông gần bốn mươi tuổi bị què chân. Lúc đó tôi còn chưa thành niên. Giấc mơ thi đại học cứ thế tan vỡ.
Vài ngày trước ngày cưới do họ ấn định, ban ngày, Trần Anh cầm mấy trăm triệu tiền mặt vừa nhận được đến ngân hàng gửi tiền, Giản Đại Thành không yên tâm nên đi cùng.
Giản Chính Húc đẩy cửa gác xép, vừa rút thắt lưng ra, vừa cười nham hiểm đi tới: "Con khốn, mày là con dâu nuôi từ bé của tao, tao còn chưa động vào, sao có thể để lão già đó hưởng?"
Tôi kinh hoàng lùi lại, hắn ta to con hơn tôi rất nhiều. Trong lúc hoảng loạn, tôi túm được một chiếc ghế gỗ, "rầm" một tiếng đập mạnh vào Giản Chính Húc.
Tôi đã chạy thoát. Trong tay nắm chặt chứng minh nhân dân và số tiền mặt ít ỏi còn lại.
Bên tai là tiếng gió rít gào, tôi chạy bán sống bán chết, gió mang theo mùi vị của tự do. Cứ như vậy, tôi chạy đến một thành phố xa lạ, không một xu dính túi. Không có gì đáng sợ hơn việc ở lại căn nhà đó.
Hồi ức dừng lại ở đây, sau đó để sống sót, tôi đã làm đủ thứ việc, từ bưng bê đến dọn dẹp, tôi đều đã trải qua. Vì vậy, khi Cố Hoài Chuẩn, Thẩm Thận và Triệu Trinh Nhung tìm đến tôi, tôi chỉ cảm thấy như bánh từ trên trời rơi xuống.
"Sao lại có hai Giản Tư Duyệt?" Trần Anh buột miệng. Ngay cả hai người đàn ông đứng sau bà ta cũng sững người.
Rồi, dưới ánh mắt của mọi người, Ôn Thư Nhiễm, người chị gái trông đoan trang, hào phóng của tôi, không chút do dự, giáng thẳng một cái tát vào mặt Giản Đại Thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/the-than-la-chi-em-sinh-doi-cua-bach-nguyet-quang/chuong-7.html.]
"Mày dám đánh tao? Con khốn!" Giản Đại Thành tức giận, định giơ tay đánh Ôn Thư Nhiễm, nhưng cô ấy đã đáp trả bằng một cú đấm.
Ôn Thư Nhiễm mặc váy dạ hội, hành động có chút bất tiện, nhưng lại nhanh nhẹn và dứt khoát. Khi cô ấy nhấc chân, đường xẻ tà của váy gần như chạm đến gốc đùi, để lộ chiếc quần bảo hộ màu đen, nhưng điều này không ảnh hưởng đến vẻ ngoài mạnh mẽ của cô ấy.
Anan
Trần Anh nhận ra tôi, ở mu bàn tay phải của tôi có một vết sẹo bỏng không rõ ràng lắm, là bị bỏng ở bếp lò hồi bảy tuổi. "Đây mới là con khốn Giản Tư Duyệt!" Bà ta hét lớn, nhìn thấy Ôn Thư Nhiễm đang đánh chồng mình, cũng cuống lên, gọi con trai mình ra đánh tôi.
Cảnh tượng này thật sự rất khó coi, tôi không có thân thủ đẹp mắt như Ôn Thư Nhiễm, nhưng cũng không còn là người để gia đình này tùy ý bắt nạt nữa. Làm sao tôi có thể để bà ta đánh tôi như trước kia được?
Nhưng ngay khi tôi định đánh trả, một bóng người cao lớn xuất hiện phía sau tôi, nắm lấy cánh tay Giản Chính Húc đang vung về phía tôi, sau đó không chút do dự đá hắn ta văng ra.
Giản Chính Húc đúng như vẻ ngoài của hắn, đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển. Mặc dù ở nhà luôn lớn tiếng quát tháo mẹ mình, nhưng mỗi khi ra ngoài gây chuyện, chẳng phải đều gọi mẹ sao?
Trần Anh thấy con trai cưng bị đánh, lập tức hét lên, lao đến xem Giản Chính Húc. "Con trai, con không sao chứ?"
Tôi quay lại nhìn người đàn ông phía sau, rất cao, dáng người thon dài, khuôn mặt đẹp trai, khí chất nho nhã, trên người thoang thoảng mùi nước hoa nam. Anh ta đỡ tôi dậy, nhẹ nhàng hỏi: "Không sao chứ?"
Bên cạnh, Giản Đại Thành, người đàn ông chỉ biết rượu chè, hoàn toàn không phải đối thủ của Ôn Thư Nhiễm, cô ấy nhấc giày cao gót đá hắn một cái.
Lúc này, bảo vệ mới xuất hiện. Thời gian đến thật vừa lúc. Ông chủ đã xử lý xong mọi chuyện.
Thấy vậy, Trần Anh lập tức khóc lóc kêu gào: "Mấy người giàu có sao lại đánh người? Cướp con gái tôi đi còn chưa đủ, lại còn đánh người, tôi sẽ báo cảnh sát!"
Ôn Thư Nhiễm vuốt tóc, khóe miệng nhếch lên: "Báo cảnh sát?" Ôn Thư Nhiễm như nghe thấy chuyện cười, sau đó ánh mắt lạnh dần, "Nhìn thấy mặt chúng tôi chưa?"
Trần Anh lúc này mới bừng tỉnh, nhìn Ôn Thư Nhiễm, rồi lại nhìn tôi, cuối cùng cũng nhận ra, tôi đâu phải dựa dẫm vào người giàu có nào. Tôi đã về nhà rồi.
Ôn Thư Nhiễm chậm rãi nói: "Tôi còn chưa kịp tìm các người, kết quả các người tự đưa mình đến cửa, thật thú vị."