13
Sau khi tôi về đến nhà, lại phát hiện, trong nhà không có ai.
Dưa Hấu
Giày dép ở cửa bị đá lung tung, dường như bố mẹ nuôi đi rất vội.
Tôi lập tức lẻn vào nhà, khóa trái cửa ngoài, đi đến phòng ngủ của họ, tìm két sắt.
Trong két sắt đựng sổ hộ khẩu và chứng minh thư, túi hồ sơ học bạ của tôi.
Họ nói tôi phải đưa cho họ năm mươi vạn, mới đưa những thứ này cho tôi, nếu không, tôi không có những giấy tờ này, ngay cả thi đại học cũng không thi được.
Két sắt có mật mã, tôi thử ngày sinh của họ, ngày sinh của tôi, số điện thoại bàn nhà, đều không đúng.
Két sắt tự động khóa lại.
Tôi vung ghế lên, đập mạnh vào két sắt.
Đập nửa ngày, két sắt ngay cả vết nứt cũng không có.
Tôi chống đầu gối thở hổn hển.
Chết tiệt.
Không lẽ thật sự bắt tôi đưa cho họ năm mươi vạn.
Nói thẳng ra, tôi hơi tiếc.
Đột nhiên có người gõ cửa.
Tôi lập tức thu dọn đồ đạc, nặn ra nụ cười, đi mở cửa.
Là dì Lưu nhà bên cạnh.
Dì ấy rất sốt ruột:
"Ôi, con bé này, sao còn ở đây! Bố con vừa lái xe say rượu gây tai nạn! Chết tại chỗ rồi, mẹ con đi nhận xác rồi, con còn không mau đi an ủi mẹ con đi..."
Bố nuôi tôi c.h.ế.t rồi!?
Chết hay lắm.
Sự tồn tại của ông ta đối với tôi, là đôi mắt trong lỗ khóa khi tôi tắm, là đôi tay vung mắc áo đánh tôi khi say rượu.
Tôi làm ra vẻ mặt đau buồn, đuổi dì Vương đi.
Hôm nay thật là một ngày tốt lành, thu về một triệu rưỡi, còn c.h.ế.t cả bố.
Dù tiết kiệm như tôi, cũng muốn mua một tràng pháo 360 viên để đốt.
Tôi suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra, gọi cho Tưởng Thịnh Thần.
Cậu ta rất lâu mới nghe máy, cậu ta dường như vừa mới tỉnh ngủ, giọng hơi khàn:
"Trình Tâm?"
14
Tôi cố gắng nhớ lại tập phim Chân Hoàn đầu độc Quả Quận Vương, để mình khóc thật thảm thiết:
"A Thịnh, bố tôi c.h.ế.t rồi... Ông ấy bị tai nạn xe c.h.ế.t rồi... Ngay vừa nãy..."
Tưởng Thịnh Thần lập tức tỉnh táo:
"Sao lại thế... Trình Tâm cậu đừng vội, có bất cứ chuyện gì, tôi đều có thể giải quyết, cậu đang ở đâu? Tôi đến tìm cậu."
Tôi lại bắt đầu nhớ lại tập phim Thẩm Mi Trang chết, khóc càng thảm hơn:
"Bố tôi nợ tiền, có một triệu rưỡi, nhà chúng tôi không có tiền, huhu... Bố tôi ở dưới suối vàng biết tôi và mẹ bị người ta đòi nợ, nhất định sẽ vong linh bất an... Nếu bố còn sống thì tốt rồi..."
Tưởng Thịnh Thần rất sốt ruột:
"Đừng buồn nữa, tôi chuyển tiền cho cậu ngay! Đây đều là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là cậu, Trình Tâm, cậu nhất định phải sống tốt, tuyệt đối đừng nghĩ quẩn! Cậu rốt cuộc đang ở đâu, tôi đến tìm cậu!"
Những điều cần nói đã nói xong, tôi lại nói vòng vo thêm một chút.
Đại khái nói tôi không muốn gặp cậu ta, chỉ muốn ở một mình yên tĩnh, tôi sẽ không nghĩ quẩn.
Sau khi cúp điện thoại, tin nhắn báo trong thẻ của tôi đã nhận được hai triệu.
!!!
Tưởng Thịnh Thần hôm nay ở trường đua mới cho tôi một triệu, tôi vừa nói cần một triệu rưỡi, tôi tưởng cậu ta chỉ đưa thêm cho tôi năm mươi vạn.
Kết quả cậu ta lại cho tôi nhiều như vậy? Trọn vẹn hai triệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/that-long-gian-lan/chuong-10.html.]
Tôi sớm đã biết cậu ta không tính toán tiền bạc lắm.
Nhưng tôi không ngờ, cậu ta lại hào phóng đến mức này.
15
Mẹ nuôi đến đêm khuya mới về.
Tôi lấy ra năm mươi vạn, mua lại các loại giấy tờ của mình từ mẹ nuôi.
Đây là một thời cơ tuyệt vời.
Mẹ nuôi thiếu tiền chôn cất bố nuôi.
Hơn nữa, mẹ nuôi mất chồng, lo liệu đủ mọi việc, mệt mỏi rã rời, không còn chút sức lực nào để cò kè với tôi.
Mọi việc đều rất thuận lợi.
Từ hôm nay trở đi, tôi cuối cùng cũng tự do.
16
Giáo viên chủ nhiệm biết tin bố tôi qua đời, cho tôi nghỉ ba ngày.
Tôi đồng ý, không đến trường cũng tốt, nếu không còn phải diễn kịch đau buồn trước mặt bạn học.
Tuy nhiên, tôi không định về nhà, tôi chắc cả đời này cũng sẽ không bao giờ về lại căn nhà đó nữa.
Vì vậy, lần đầu tiên trong đời, tôi bước vào một khách sạn năm sao.
Sảnh lớn của khách sạn có trần cao, đèn pha lê lộng lẫy rủ xuống từ trần nhà, khắp nơi đều là màu vàng ấm áp xinh đẹp.
Tháng sinh của tôi khá lớn, đã đủ mười tám tuổi.
Vì vậy, tôi đặt phòng ba ngày, trong căn phòng thoải mái cày đề ba ngày.
Ở đây không có khói t.h.u.ố.c lá thụ động, không có mắng chửi, không có bạo hành gia đình, quả thực giống như thiên đường.
Giá của chiếc áo sơ mi là chín bảng mười lăm pence, giá của thiên đường là 800 nhân dân tệ một đêm.
Ngày thứ tư, tôi đến trường, buổi trưa, Tưởng Thịnh Thần đưa tôi đến một nhà hàng xoay Michelin ăn cơm.
Tôi làm ra vẻ thiểu não đúng như một người vừa mất cha.
Tôi còn tưởng tượng mình là bệnh nhân liệt dương, thêm chút cay đắng vào sự thiểu não, ừm, rất chân thực.
Ăn được nửa chừng, cậu ta đưa cho tôi một chiếc hộp gỗ.
Tôi mở ra, phát hiện là một miếng ngọc bội.
Vẻ mặt Tưởng Thịnh Thần rất nghiêm túc, cũng không còn kiêu ngạo nữa:
"Trình Tâm, đây là di vật của bà nội tôi, bà bảo tôi tặng cho cháu dâu tương lai của bà. Tôi muốn tặng cho cậu... Bố cậu mất rồi, sau này, tôi muốn chăm sóc cậu."
Tay tôi run lên, suýt nữa làm rơi.
Tôi vội vàng đẩy chiếc hộp lại cho cậu ta, cúi đầu uống canh, che giấu vẻ mặt phức tạp, nói mơ hồ:
"Như vậy không thích hợp, chúng ta... đợi sau này hãy nói."
Cậu ta lại đẩy chiếc hộp cho tôi, tôi chú ý thấy, trên ngón tay khớp xương cân đối của cậu ta, đang đeo chiếc nhẫn Pinduoduo tôi tặng.
Vẻ mặt cậu ta rất nóng bỏng và kiên định:
"Không, chính là bây giờ, tôi muốn đính hôn với cậu."
Thích Bách Thảo, chính là bây—— (ám chỉ một câu thoại trong phim ngôn tình)
Cái đầu c.h.ế.t tiệt đừng nghĩ mấy thứ này nữa!
Mau nói gì đi chứ! Trình Tâm!
Ít nhất bây giờ còn chưa thể đính hôn với cậu ta!
Không thể... không thể sao?
Tôi từng cảm thấy, Tưởng Thịnh Thần nợ tôi.
Bởi vì cậu ta ém nhẹm tin tức đó, khiến tôi không thể dựa vào dư luận để về nhà họ Chúc.
Nhưng, bây giờ tôi cảm thấy, cậu ta đã trả hết rồi.
Cậu ta đã cho tôi trọn vẹn ba triệu, và một đống đồ xa xỉ.