Tạ Du nghẹn lời.
Lúc này, cửa sổ lấy thuốc cuối cùng cũng trống.
Tôi không thèm để ý đến anh ta nữa, lấy thuốc xong liền định đi lối khác.
Tạ Du bước nhanh chặn lại, lắc lắc túi ni lông trong tay.
「Mua ít chuối ở cổng, bác sĩ nói Diễm Mai bị cảm không ăn được, cho cô đấy.」
「Nằm phòng bệnh nào, tôi mang qua cho.」
Tôi muốn nói với anh ta, tôi không cần chút 「hời」 này của anh.
Nhưng tôi thực sự không muốn nói chuyện với anh ta.
Người từng yêu đến mức quan trọng hơn cả bản thân mình, bây giờ ở cạnh anh ta thêm một giây, tôi cũng thấy buồn nôn về mặt sinh lý.
Tôi vội muốn thoát khỏi anh ta, liền nói số phòng bệnh cho anh ta biết.
Lông mày Tạ Du giãn ra.
Anh ta dường như còn muốn nói chuyện với tôi, Lưu Diễm Mai bên cạnh đương nhiên không cho anh ta cơ hội này.
「Khụ khụ khụ, A Du, cổ họng em khó chịu quá, khụ khụ khụ.」
Tiếng ho giả của chị ta rất rõ ràng, đến đứa trẻ năm tuổi cũng nhận ra.
Nhưng Tạ Du vẫn như mọi khi, không hề nghi ngờ chút nào.
Anh ta dịu dàng dỗ dành Lưu Diễm Mai, nhưng lại không bỏ mặc tôi mà đi như trước đây.
「Lý Phương Phỉ, cô về phòng bệnh trước đi, lát nữa tôi qua sau.」
Tôi khẽ 「ừ」 một tiếng, quay người rời đi.
Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt anh ta vẫn dõi theo sau lưng mình.
Nhưng lần này, người không quay đầu lại, đã biến thành tôi.
12
Tôi đương nhiên sẽ không quay lại phòng bệnh.
Chu Càn làm xong thủ tục xuất viện, liền đưa tôi về nhà.
Lúc ăn tối, Chu Càn nói với tôi, đám phụ nữ gây rối ở chợ rau đã bị anh ấy đưa hết vào đồn công an rồi.
Bọn họ không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, hối hận vô cùng, nhao nhao nhờ người đến cầu xin tôi, muốn tôi viết giấy tha thứ.
「Bọn họ đã thú nhận là bị Lưu Diễm Mai mua chuộc, bản ghi lời khai anh giữ lại một bản ở đây, Lưu Diễm Mai đúng là gan lớn thật, chẳng hề lo lắng chút nào.」
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/thap-nien-80-tac-thanh-cho-cau-nam-nu/chuong-9.html.]
「Chuyện này anh vẫn ém lại chưa công bố, muốn hỏi xem em có dự định gì tiếp theo không.」
Tôi không hỏi Chu Càn tại sao lại lấy được bản ghi lời khai, mà trả lời câu hỏi khác của anh ấy:
「Lưu Diễm Mai không phải gan lớn, chị ta đấu với em mấy năm nay, chưa từng thua, bây giờ cũng chẳng coi em ra gì.」
「Cho nên á, chị ta chỉ là ỷ vào sự yêu thích của Tạ Du, nên mới không sợ hãi gì thôi.」
Còn việc Chu Càn cố tình ém nhẹm chuyện này, lại đúng ý tôi.
Bộ mặt thật của Lưu Diễm Mai vẫn chưa bị vạch trần, tôi tiện tay có thể tính cả thù mới lẫn nợ cũ.
Nhưng tôi phải tìm một thời cơ thích hợp nhất, một đòn đánh gục chị ta hoàn toàn, tránh cho chị ta lại như châu chấu sau mùa thu nhảy nhót lung tung.
Tôi còn đang đau đầu làm sao để quả b.o.m sự thật nổ tung mạnh mẽ hơn, thì ông trời đã mang thời cơ đến tận tay tôi.
Đó là đêm đầu tiên sau khi xuất viện về nhà, Tạ Du bất ngờ tìm đến tận cửa.
Câu đầu tiên là chất vấn: 「Lý Phương Phỉ, cô dám lừa tôi.」
Tôi cười khẩy: 「Anh lừa tôi còn ít sao? Tôi chỉ chơi anh một lần, anh đã không chịu nổi rồi à?」
Tạ Du khựng lại: 「Cô trở nên tính toán chi li như vậy từ khi nào?」
Tôi cười ha hả: 「Trước kia anh là chồng tôi, tôi thích anh, nên bằng lòng chịu thiệt thòi âm thầm, bây giờ giữa anh và tôi không còn quan hệ gì nữa, tôi không làm kẻ ngốc đâu.」
Trên mặt Tạ Du thoáng hiện vẻ gì đó giống như tủi thân: 「Đây là lời thật lòng của cô sao? Không phải cô từng nói sẽ chăm sóc tôi cả đời sao?」
「Lời nói trước kia, không còn giá trị nữa.」
Tạ Du cả người trông có vẻ hơi bồn chồn: 「Phương Phỉ, bên ngoài đều đồn cô và Chu Càn có gian tình, cô cứ để mặc bọn họ nói lung tung vậy sao?」
Tôi thấy thật buồn cười: 「Tạ Du, những lời đó ban đầu từ ai mà ra, đừng tưởng tôi không biết.」
「Còn những người ở chợ rau muốn lột quần áo bêu riếu tôi, không phải đều do anh sắp đặt sao.」
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tạ Du cứng họng, đáy mắt hiện lên một tia hoảng loạn: 「Những người đó chỉ dọa cô thôi, sẽ không làm gì thật đâu.」
Tôi giơ bàn tay còn đang quấn băng gạc lên: 「Nếu không phải anh Chu đến kịp lúc, bàn tay này của tôi coi như bỏ đi thật rồi.」
Tạ Du dời tầm mắt: 「Tôi sẽ nói rõ với Diễm Mai, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.」
Xem kìa, nỗi tuyệt vọng và đau khổ mà tôi phải chịu đựng, qua miệng anh ta chỉ là một câu nói nhẹ bẫng.
Lưu Diễm Mai đã làm hại tôi, thậm chí không cần phải trả bất cứ giá nào.
Tôi càng nghĩ càng hận, chỉ muốn tát cho anh ta hai cái.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn nhịn được.