Liên hệ đến chuyện Phó Dụ từng kể, ban đầu chính ông bố chồng muốn tác hợp cho hai người họ, liệu việc này có liên quan gì đến ông ấy không?
Thêm nữa, ông bố chồng dạo trước suốt ngày đến làm loạn đòi tiền, dạo này lại bặt tăm một thời gian, càng đáng nghi hơn.
Tôi bảo Từ Nhân cứ yên tâm dưỡng thai, còn mình thì âm thầm cùng Phó Cường và Phó Dụ đi điều tra.
Chẳng tốn mấy công sức đã điều tra ra Trịnh Hà và ông bố chồng đúng là có cấu kết với nhau.
Trịnh Hà năm đó bị đưa lên thành phố, đã bị sự phồn hoa đô hội làm cho lóa mắt.
Để đi đường tắt, cô ta đã làm gái ở tiệm làm tóc gội đầu.
Ông bố chồng gặp Trịnh Hà chính là trong lúc lân la cùng Vương lão bản ở mấy cái tiệm làm tóc.
Trịnh Hà nghe tin loại thức uống sữa đang hot khắp tỉnh là do xưởng của Phó Dụ sản xuất thì hối hận đến xanh cả ruột.
Thế là ông bố chồng đồng ý giúp Trịnh Hà tiếp cận lại Phó Dụ.
Điều kiện là sau khi Trịnh Hà giành lại được Phó Dụ thì phải đón ông ta về nhà ở cùng.
Hai người tính toán nghe hay lắm.
Ai ngờ đâu, Phó Dụ chẳng còn vương vấn chút tình xưa nghĩa cũ nào với Trịnh Hà cả.
Xử lý Trịnh Hà dễ hơn tôi nghĩ nhiều.
Tôi tìm gặp Trịnh Hà, nói thẳng cho cô ta biết những chuyện cô ta làm ở thành phố tôi đã điều tra rành mạch cả rồi.
“Nếu cô ta còn muốn tiếp tục làm phiền cuộc sống của Phó Dụ và Từ Nhân, tôi sẽ in hết “chiến tích” của cô ra, mang về làng phát tận tay từng nhà.”
“Rồi cho đọc trên loa phóng thanh của ủy ban xã ròng rã ba ngày ba đêm.”
Trịnh Hà sợ xanh mặt, ngay hôm sau đã cuốn gói bắt xe đò về thẳng thành phố.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Kế hoạch của ông bố chồng phá sản, ông ta lại quay sang tìm Vương lão bản đòi rút vốn.
Vương lão bản vốn là kẻ lừa đảo, tiền đã vào túi hắn sao có chuyện nhả ra.
Ông bố chồng đòi tiền không được, bèn lên trấn uống một trận rượu giải sầu, đến tối mịt mới lóc cóc đạp xe về.
Đêm đông trời lạnh đường trơn, chiếc xe đạp của ông loạng choạng thế nào lại lao thẳng xuống sông.
Đến hôm sau khi người ta phát hiện thì người đã cứng ngắc.
15
Đám tang của ông bố chồng được tổ chức đơn giản, chỉ có việc chọn huyệt mộ là hơi tốn công sức.
Phó Cường và Phó Dụ bảo, dù sao cũng là ông nội của bọn trẻ sau này, sợ ảnh hưởng đến vận số của chúng nên phải chọn huyệt cẩn thận.
Đêm hôm lo xong hậu sự cho ông cụ, tâm trạng Phó Cường rõ ràng trầm lắng hơn hẳn.
Anh vốn là người sống tình cảm, dù sao đó cũng là cha ruột, dù ông có làm bao nhiêu chuyện sai trái đi nữa thì nay người cũng đã mất, khó tránh khỏi có chút bùi ngùi.
Ông cụ trọng nam khinh nữ đến thế, chắc hẳn thời thơ ấu của Phó Cường và Phó Dụ, ông cũng để lại cho hai anh em không ít kỷ niệm “khó quên”.
Tôi vòng tay từ sau lưng ôm lấy eo Phó Cường, áp sát người vào lưng anh.
“Anh, buồn thì cứ ôm em, đừng giữ trong lòng một mình.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/thap-nien-80-cung-ban-than-xuyen-ve-thap-nien-80/het.html.]
Phó Cường quay người ôm chặt lấy tôi, khom người vùi đầu vào hõm cổ tôi.
Tôi cảm nhận được cơ thể anh đang khẽ run.
Hồi lâu sau, anh hít sâu mấy hơi nơi cổ tôi.
Rồi anh ngẩng đầu lên, mắt hơi hoe đỏ: “Lâm Thư, anh có thứ này muốn tặng em, em có muốn nhận không?”
Lại nữa?
Tôi nhớ tới cuốn sổ tiết kiệm hơn tám mươi nghìn tệ lần trước.
Hai năm nay chúng tôi mở xưởng, việc kinh doanh khá tốt, chắc trong sổ tiết kiệm cũng phải có mấy trăm nghìn tệ rồi.
Tôi nuốt nước bọt ực một cái: “Đương nhiên là muốn!”
Giây sau, Phó Cường đã bế bổng tôi lên theo kiểu công chúa, bước nhanh tới bên giường, nhẹ nhàng đặt tôi xuống.
Tôi vừa định ngồi dậy thì anh đã áp người xuống.
“Đã bảo là muốn rồi, sao còn định dậy?”
Khoan khoan, bầu không khí này có gì đó sai sai.
Tôi chống một tay lên n.g.ự.c anh: “Anh nói rõ xem nào!”
“Con của Phó Dụ sắp chào đời rồi, anh là anh trai nó, không thể ‘chậm tiến’ hơn nó quá nhiều được, đúng không?”
“Em nỡ lòng nào nhìn chồng mình bị em trai cười vào mặt à?”
“Wtf?” Tôi buột miệng
Phó Cường ngơ ngác.
Phó Cường chưa từng biết Internet là gì dĩ nhiên không hiểu tôi đang nói gì.
Tôi tủm tỉm cười, vươn tay tắt chiếc đèn ngủ đầu giường.
“Không sao, làm chuyện anh nên làm đi!”
16
Câu chuyện của tác giả gốc đã sớm bị tôi và Từ Nhân dùng hành động thực tế bẻ lái đến mức không còn nhận ra.
Tác giả dùng bút mực tùy ý vẽ nên số phận nhân vật.
Còn tôi và Từ Nhân, dùng nỗ lực để tự quyết định cuộc đời mình.
Mỗi câu chuyện kết thúc đều báo hiệu một khởi đầu mới.
Câu chuyện của chúng tôi tạm thời khép lại tại đây.
Nhưng trong một thế giới song song nào đó, Phó Cường và Lâm Thư, Phó Dụ và Từ Nhân, vẫn sẽ tiếp tục chăm chỉ vun đắp gia đình và sự nghiệp.
Và dĩ nhiên, cả tình yêu vô cùng ngọt ngào này nữa.
hết