[THẬP NIÊN 80] A NHƯ - CHƯƠNG 1

Cập nhật lúc: 2025-04-24 14:17:26
Lượt xem: 405

Khi Chu Nghị từ viện nghiên cứu về, thấy hành lý tôi đã xếp gọn thì hốt hoảng hỏi:

"Em định đi đâu thế?"

Tôi nhìn niềm vui còn chưa kịp tắt trên mặt anh ta, thờ ơ đáp:

"À, em dọn nhà thôi."

Chu Nghị dường như thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới yên tâm vào phòng.

Thực ra anh ta không biết.

Tôi biết trước khi về nhà anh ta đã đi đâu.

Cũng biết người phụ nữ bên ngoài là ai.

Tôi.

Không cần anh ta nữa.

1

"À phải rồi, nhà còn bao nhiêu tiền? Đưa anh một ít."

Chu Nghị cởi áo khoác rồi ra phụ tôi nhặt rau.

Thấy tôi ngước mắt nhìn, anh ta liền vô thức giải thích:

"Ừm, không phải cửa hàng cung tiêu đang bán đồng hồ sao? Anh muốn mua cho em một cái."

Tay tôi đang xào rau khựng lại.

Rõ ràng không phải vậy.

Hôm đó tôi biết là ngày anh ta nghỉ phép, cũng là sinh nhật anh ta.

Tôi bèn mang món thịt xông khói xào đậu phụ khô anh ta thích nhất đến nhà máy tìm anh ta từ sớm.

Chỉ là không ngờ lại nghe được cuộc nói chuyện giữa anh ta và người anh em của mình.

"Tao thấy mày đón con bé tiểu thư sa cơ của Vân gia về rồi đấy.

"Mày với Trương Như tính sao?"

Tiểu thư Vân gia?

Vân Nhược Sơ?

Tôi nhíu mày nghĩ một lúc mới chợt nhớ ra có người này.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Cha của Chu Nghị vốn là quản gia nhà họ Vân, nói ra thì tiểu thư Vân gia và Chu Nghị cũng coi như quen biết từ nhỏ.

Chỉ là sau này nhà Vân Nhược Sơ gặp nạn vì vấn đề xuất thân, bản thân cô ta cũng bặt vô âm tín.

Sao lại được Chu Nghị "đón" về chứ?

Chưa kịp nghĩ kỹ, tôi đã nghe Chu Nghị nói:

"Nhược Sơ từ nhỏ đã là tiểu thư cành vàng lá ngọc, anh đây đương nhiên phải đặt trên đầu quả tim.

"Còn Trương Như," Chu Nghị ngừng lại một chút, "cô ấy từ nhỏ đã như cỏ dại ven đường, không có anh đây thì cô ấy vẫn sống tốt thôi."

Tay tôi siết chặt hộp cơm đến trắng bệch, phải cắn chặt môi mới không bật ra tiếng.

Hôm đó, tôi về nhà.

Ngây người nhìn lên đỉnh màn.

Cả đêm không ngủ.

2

Hôm sau lúc đi, Chu Nghị lấy đi quá nửa số tiền bạc trong nhà.

Buổi trưa tôi ra phố mua thức ăn, bà hàng xóm bật bông cười nói với tôi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/thap-nien-80-a-nhu/chuong-1.html.]

"Này A Như, tiền nong trong nhà phải tiêu tiết kiệm thôi.

"Vừa nãy chồng cô một hơi lấy chỗ tôi ba cái chăn bông 10 cân đấy, tốn không ít tiền đâu!

"Tôi thấy cậu ấy còn vào tiệm vàng đối diện nữa? Cô đừng có học theo cái cô Tây Thi đậu phụ kia suốt ngày chỉ biết chưng diện, đàn ông kiếm tiền không dễ dàng gì..."

Tôi siết chặt giỏ rau trong tay, cười gật đầu với bà hàng xóm.

Đột nhiên.

Chẳng còn hứng thú mua thức ăn nữa.

"Cho tôi hai miếng đậu phụ." Thôi thì, trưa nay nấu canh đậu phụ vậy.

"Tây Thi đậu phụ" - chị Ôn Nhã nhìn tôi một cái, mái tóc dài mềm mượt được cố định sau gáy bằng một cây trâm bạc.

"Sao thế? Không vui à?" Chị ấy xúc đậu phụ từ miếng vải màn lên, dùng lá sen gói lại.

Mặt tôi đỏ lên: "Không có."

Chị ấy khẽ bật cười một tiếng gần như không nghe thấy.

Lúc tôi định đi, chị ấy đột nhiên thủng thẳng nói: "Đàn ông ấy à, giống như mèo thích ăn vụng vậy.

"Không có được thì mới là tốt nhất."

Mắt tôi hoe đỏ, bước chân vội vã rời đi.

3

Tiểu thư Vân gia, tôi biết chứ.

Nhà họ Vân giàu có, hồi nhỏ là gia đình bề thế nhất vùng chúng tôi.

Lúc nhỏ tôi từng thấy tiểu thư Vân gia ra ngoài một lần, người hầu kẻ hạ đi theo cả đám.

Còn tôi, chỉ có thể nấp sau góc tường lén nhìn một cái.

Khi ấy, tôi thấy tiểu thư Vân gia như mây trên trời vậy.

Còn tôi.

Đúng như lời Chu Nghị nói, là cỏ dại dưới đất.

Từ nhỏ ba mẹ tôi đã coi trọng em trai.

Tôi sáu tuổi bắt đầu cắt cỏ heo, bảy tuổi nấu cơm, tám tuổi đã phải ra ngoài chăn bò.

Nhưng mà, Chu Nghị lúc đó cũng giống tôi.

Cha anh ta vốn là quản gia nhà họ Vân, sau này Vân gia gặp chuyện, cha anh ta cũng mất kế sinh nhai.

Khi đó nhà Chu Nghị tuy cũng khó khăn, nhưng anh ta vẫn hay lén mang cho tôi một hai cái bánh bao.

Sau này, chúng tôi dần lớn lên.

Ba tôi muốn gả tôi đi sớm để lấy tiền thách cưới cho em trai lấy vợ.

Là Chu Nghị đi học về đã ngăn lại.

"Sao hả? Tao gả con gái nhà tao mày cũng muốn quản à?" Ba tôi tát tôi một cái, hung dữ nói với Chu Nghị.

Nhưng hôm đó Chu Nghị lại lén về nhà lấy giấy tờ, nói:

"Chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé? Đăng ký rồi em chính là vợ anh.

"Đến lúc đó ba em cũng không quản được em nữa, đi không?"

Ngày hôm đó, nắng hè gay gắt như thiêu đốt tôi.

Nhưng tôi lại cảm thấy toàn thân khoan khoái.

Tôi nheo mắt, gật đầu thật mạnh.

 

Loading...