Vào cái ngày bị lãnh đạo lôi ra khỏi phòng thí nghiệm, bắt buộc phải về nghỉ ngơi, tôi lại nhìn thấy những kẻ không tưởng trong phòng truyền đạt.
Lý Minh Lỗi và Trịnh Hạo đồng loạt bước lên, một người túm lấy tay trái của tôi, một người nắm c.h.ặ.t t.a.y phải.
Cả hai đồng thanh, ánh mắt đầy nhiệt thành:
"Sau khi em đi, anh mới nhận ra người anh thực sự yêu chỉ có mình em. Trước đây đều là do Lâm Phán Phán mê hoặc anh, bây giờ anh đã biết sai rồi, chúng ta quay về như trước kia có được không?"
Trịnh Hạo cũng lập tức phụ họa:
"Đúng vậy, Hàn Chi! Trước đây đều là do Lâm Phán Phán xúi giục anh. Chúng ta lớn lên bên nhau, đáng lẽ ra phải là đôi trời sinh mới đúng! Chính cô ta khiến chúng ta hiểu lầm rồi xa cách!"
Nhìn hai người đàn ông nghiêm trang đổ hết trách nhiệm lên đầu người khác, tôi không nhịn được mà đảo mắt khinh bỉ.
"Ồ, thế thì sao?"
Lý Minh Lỗi siết tay tôi chặt hơn, vội vàng nói:
"Em không nghe thấy sao? Anh đã ly hôn rồi, chúng ta có thể quay lại bên nhau!"
Chỉ tiếc là nếu đặt vào quá khứ, bộ dạng nho nhã ngày xưa của anh ta có lẽ còn chút giá trị để nhìn. Nhưng giờ đây, không chỉ gầy trơ xương mà còn đen nhẻm trông đến sợ.
Tôi lạnh lùng rút tay ra, từng chữ rõ ràng:
"Tôi nhắc lại lần nữa, các người ly hôn hay kết hôn cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả."
"Tôi không biết các người tìm đến đây bằng cách nào, nhưng phiền các người biến ngay, đừng làm chậm trễ công việc của tôi."
Tôi đã nói rõ ràng như vậy, nhưng hai người này dường như không hiểu tiếng người.
"Hàn Chi, chúng ta đừng chơi mấy trò lạt mềm buộc chặt này nữa. Em có phạt anh, có mắng anh thế nào cũng được, miễn là em quay về bên anh!"
Trịnh Hạo lập tức đẩy mạnh Lý Minh Lỗi qua một bên:
"Cái gì mà quay về với anh? Người lớn lên bên Hàn Chi là tôi, cô ấy yêu tôi nhất, nên lần này cô ấy chắc chắn sẽ theo tôi về kết hôn!"
Nói xong, hai gã đàn ông liền lao vào đánh nhau, từ xô đẩy chuyển thành tung quyền đ.ấ.m đá.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Dù gì cũng từng ở trong quân đội, Trịnh Hạo nhanh chóng khiến Lý Minh Lỗi bầm dập mặt mày, nằm bẹp dưới đất.
Sau đó, anh ta lại tiến lên, đôi mắt tràn đầy tình cảm sâu sắc:
"Hàn Chi, những ngày không có em, anh mới nhận ra trước đây mình ngu ngốc biết bao."
"Em theo anh về đi, sau này chúng ta sẽ như trước kia, cùng nhau chăm sóc cha mẹ, cùng nhau sống những ngày tháng hạnh phúc."
Tôi nhìn bộ dạng tự cho là si tình của anh ta, lạnh nhạt lên tiếng:
"Đó là cha mẹ tôi, từ lâu đã chẳng liên quan gì đến anh nữa, tôi có thể tự chăm sóc họ."
"Anh lấy tư cách gì mà nghĩ rằng Thẩm Hàn Chi tôi còn cần một con sói mắt trắng vong ân bội nghĩa như anh? Mười mấy năm tình cảm, nói phản bội là phản bội, giờ sống không nổi nữa thì lại mò đến dây dưa. Anh không thấy mình buồn cười sao?"
"Trịnh Hạo, cút ngay! Nếu không cút, đừng trách tôi báo bảo vệ lôi anh ra ngoài."
Nghe vậy, sắc mặt Trịnh Hạo trầm xuống, định nói gì đó nhưng nhìn thấy bảo vệ đứng bên cạnh cùng vẻ mặt lạnh lùng của tôi, anh ta chỉ đành kéo lê bước chân nặng nề lùi sang một bên, ánh mắt vẫn chờ mong tôi mềm lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/thap-nien-60-tranh-xa-dan-ong-tap-trung-cho-su-nghiep/chuong-8.html.]
Còn Lý Minh Lỗi, kẻ vốn nằm thở dốc như chó dưới đất lập tức bừng bừng sinh khí, quỳ gối bò đến trước mặt tôi, nước mắt nước mũi giàn giụa:
"Hàn Chi, bây giờ anh mới nhận ra anh yêu em nhiều đến thế, nếu không có em, anh không biết mình sẽ sống thế nào!"
Nhìn bộ dáng thề thốt của anh ta, tôi chỉ cảm thấy nực cười.
Kiếp trước, chỉ cần nghe nói Lâm Phán Phán sống không tốt, anh ta liền quay lại trút giận lên tôi, động một tí là đ.ấ.m đá, đánh đập.
Tin một gã đàn ông như vậy có thể cho tôi cuộc sống tốt đẹp? Chi bằng tin mặt trời mọc từ hướng Tây.
"Chát! Chát!"
Hai cái tát giáng mạnh xuống mặt Lý Minh Lỗi.
Trong mắt anh ta lóe lên tia căm hận, nhưng rất nhanh đã thu lại, đổi sang vẻ si tình đầy đau khổ:
"Hàn Chi, em đã xả giận rồi, chúng ta có thể quay lại như trước kia rồi chứ?"
Nói xong, anh ta còn muốn ôm tôi.
Tôi vung chân đạp thẳng vào anh ta, nhìn anh ngã sõng soài trên đất, không nhúc nhích nổi.
Tôi phủi nhẹ tay áo, giọng nhàn nhạt:
"Quay về? Về đâu?"
"Một tên trí thức trẻ xuống nông thôn như anh, lén rời khỏi nơi được phân công, anh nghĩ mình còn có đường về sao?"
"Đừng nói là tôi đã chẳng còn chút tình cảm nào với anh. Chỉ riêng chuyện anh bỏ trốn, cũng đủ để anh bị đày lên tận nơi hoang vu phía Bắc rồi."
Nghe vậy, sắc mặt Lý Minh Lỗi tái nhợt.
Anh ta vốn chỉ nghĩ rằng chỉ cần đưa tôi về, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy.
Nhưng sao cũng được, bị đày lên nơi hoang vu phía Bắc đã là quá nhân từ với những gì tôi đã chịu đựng ở kiếp trước.
"Đồng chí, người này không có giấy giới thiệu, cũng không có bất cứ giấy tờ nào mà lại tự tiện đến đây, tôi nghĩ cần phải điều tra kỹ lưỡng."
Bảo vệ bên cạnh nghe vậy liền tiến lên, tóm lấy anh chuẩn bị áp giải đi.
"Hàn Chi! Anh yêu em!"
"Hàn Chi! Xin em tha cho anh!"
Tiếng kêu gào của anh ta càng lúc càng xa dần.
Trịnh Hạo nhìn cảnh đó, lập tức rụt cổ, lén lút chuồn mất.
Hai kẻ kiếp trước từng huênh hoang, hống hách trước mặt tôi, giờ chẳng khác gì chó nhà có tang.
Sau này, bọn họ cứ sống trong khổ sở của bọn họ.
Còn tôi, vẫn còn con đường rực rỡ phía trước phải bước đi.
[Hết]