Nghe xong những lời này, sắc mặt Lý Minh Lỗi lập tức sa sầm:
"Không thể nào! Rõ ràng Phán Phán nói với tôi là cô ta chịu không nổi cái tính thô lỗ, ngoài mạnh trong yếu của anh! Chỉ có tôi mới có thể mang lại hạnh phúc cho cô ta!"
Nói xong, cả hai quay sang nhìn nhau, trong không khí như có tia lửa điện tóe ra.
Sau đó, cả hai đồng loạt quay về phía Lâm Phán Phán, đồng thanh hỏi:
"Phán Phán, em nói đi, rốt cuộc em thích ai hơn?"
Đối diện với ánh mắt đầy áp lực của cả hai, Lâm Phán Phán gượng gạo nở một nụ cười cứng ngắc:
"Anh Minh Lỗi, anh Hạo, hai người đều là chồng của em, tất nhiên em đều thích cả hai! Chẳng phải ngay từ đầu chúng ta đã nói rõ là sẽ cùng nhau sống thật tốt sao?"
"Giờ em còn đang mang thai, hai người lại một người, hai người cùng ép em thế này, rốt cuộc là muốn gì chứ?"
"Các anh tự nói đi, có phải các anh đã hối hận vì cưới em rồi không? Có phải cố tình kiếm cớ cãi nhau với em, thực chất là vì hối hận? Em không phải Thẩm Hàn Chi, em không học nhiều như cô ấy, cũng không có gia thế giàu có như cô ấy, không thể cho các anh một cuộc sống sung túc. Nhưng em thực lòng yêu các anh mà!"
Nghe xong những lời này, cả Lý Minh Lỗi và Trịnh Hạo đều không khỏi tránh đi ánh mắt của Lâm Phán Phán.
Bởi vì họ biết cô ta nói không sai.
Ban đầu họ nghĩ rằng kết hôn với Lâm Phán Phán, kết hôn với người mình yêu, thì cuộc sống sẽ thuận buồm xuôi gió.
Nhưng ai mà ngờ được, Lâm Phán Phán nói lời đường mật thì giỏi, nhưng cô ta lại không biết dành phần trứng gà của mình để nhường cho họ ăn, cũng không biết lén lút giúp họ làm việc đồng áng, càng không có cách nào đưa họ đến trường hay tiến thân vào hợp tác xã làm cán bộ.
Từ khi kết hôn, họ chỉ cảm thấy cuộc sống ngày càng khổ cực, và họ không thể kiểm soát bản thân mà nhớ đến người đang ở Tây Bắc kia.
Nhưng họ có dám thừa nhận không?
Trịnh Hạo hừ lạnh, quay lại chủ đề cũ:
"Năm đó chính cô lén lút sau lưng Hàn Chi, hết lần này đến lần khác tỏ vẻ lấy lòng tôi. Chính cô cũng là người tự nhiên mò lên giường chúng tôi, bây giờ lại quay sang trách móc ai? Nếu không phải tại cô, có khi bây giờ tôi và Hàn Chi đã sống một cuộc sống hạnh phúc rồi!"
Nói xong, như chợt nghĩ ra điều gì đó, Lý Minh Lỗi gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/thap-nien-60-tranh-xa-dan-ong-tap-trung-cho-su-nghiep/chuong-7.html.]
"Hay là thế này đi, tôi rút khỏi cuộc hôn nhân ba người này, sau này hai người cứ sống với nhau cho tốt."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Lâm Phán Phán nghe vậy liền hét lên một tiếng, lao đến cấu xé Lý Minh Lỗi:
"Đồ vô lương tâm! Vì cưới anh, tôi đã đánh mất tất cả, giờ anh muốn bỏ rơi tôi sao? Đồ khốn nạn!"
Nhưng Lý Minh Lỗi chẳng buồn để ý đến việc cô ta đang mang thai, anh ta chỉ khẽ nghiêng người né tránh, lạnh lùng nói:
"Nghe như thể tôi cưới cô là không thiệt thòi vậy. Vốn dĩ tôi đã là con rể tương lai của nhà họ Thẩm, còn đang làm giáo viên ở trường làng, cuộc sống tốt đẹp biết bao. Giờ ngày nào cũng phải nhìn cái bộ mặt oán phụ của cô, còn phải chia sẻ vợ với người khác, tôi chỉ sợ chính mình bị lây bệnh thôi!"
"Ngay cả đứa bé trong bụng cô, tôi cũng không biết rốt cuộc là của ai nữa. Giờ nghĩ lại, tôi đúng là một thằng đàn ông ngu xuẩn!"
Trịnh Hạo vốn định chạy đến đỡ Lâm Phán Phán, nhưng nghe xong những lời này, anh ta cũng đờ người ra, bắt đầu suy nghĩ.
"Phải rồi, trước đây Hàn Chi đối xử với tôi rất tốt, có gì cũng nghĩ đến tôi trước tiên. Nếu không phải Phán Phán cứ nói với tôi rằng hôn nhân do cha mẹ sắp đặt là cổ hủ, nói rằng cô ta đã thích tôi từ lâu, thì tôi đâu có từ hôn với Hàn Chi, rõ ràng tôi với cô ấy là thanh mai trúc mã từ nhỏ cơ mà..."
Nói đến đây, cả hai người đàn ông bỗng nhìn nhau, như thể nghĩ ra điều gì đó, rồi đồng loạt lao ra khỏi cửa.
Không ai quan tâm đến Lâm Phán Phán đang rên rỉ trên giường.
Cũng không ai thấy được vết m.á.u sẫm đỏ dần dưới thân cô ta.
"Con gái ngoan của mẹ, con không biết đâu. Từ ngày đó trở đi, hai thằng cầm thú mặt dày kia ngày nào cũng mò đến nhà mình đòi địa chỉ của con. Lâm Phán Phán mất con, bọn họ cũng chẳng thèm để ý, chỉ suốt ngày ở trước mặt cha mẹ nịnh bợ."
"Mẹ sống đến từng này tuổi rồi mà chưa từng thấy ai vô liêm sỉ đến thế! Mẹ nói cho con biết, mẹ tuyệt đối không bao giờ chấp nhận bọn chúng làm con rể nữa. Con cứ yên tâm mà làm sự nghiệp ở Tây Bắc, đừng bận tâm chuyện tình cảm gì cả. Đàn ông, đáng sợ lắm!"
Đọc đến đây, tôi không nhịn được mà bật cười.
Ngay cả khi mẹ không nói, tôi cũng đã có ý định như vậy rồi.
Kiếp trước bị giày vò đã khiến tôi không còn chút tâm tư nào dành cho chuyện yêu đương, huống hồ bây giờ còn đang ở giai đoạn quan trọng của nghiên cứu khoa học.
Hiện tại, thứ tôi muốn thấy là vụ nổ b.o.m nguyên tử, chứ không phải cảnh hai gã đàn ông giằng co trước mặt mình.
Nhưng điều tôi không ngờ đến là…