Như để bù đắp cho chính mình, tôi thấy thích gì là mua ngay.
Quần áo, vải vóc, chăn bông hảo hạng, bình nước mềm… tôi đều lấy hết. Mỗi lần thanh toán, tâm trạng tôi càng trở nên phấn chấn hơn.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Đây mới là cuộc sống mà tôi nên có!
Vì đàn ông mà làm khổ bản thân? Đúng là ngu xuẩn!
Đang mải mê mua sắm, đột nhiên cổ tay tôi bị ai đó nắm chặt, cơn đau nhói truyền đến khiến tôi cau mày.
"Thẩm Hàn Chi, cô theo dõi chúng tôi đến tận hợp tác xã làm gì?"
"Đừng tưởng cứ bám riết lấy tôi thì tôi sẽ mềm lòng mà cưới cô. Trong lòng tôi chỉ có Phán Phán, bảy ngày nữa chúng tôi sẽ tổ chức tiệc cưới, dù cô có làm gì đi nữa cũng không thể chia rẽ chúng tôi đâu!"
"Anh Minh Lỗi, có lẽ chỉ là nhất thời Hàn Chi còn chưa thể buông bỏ, anh đừng hung dữ với cậu ấy như vậy."
Nhìn hai người trước mặt diễn kịch không biết ngượng, tôi không nhịn được mà bực bội hất tay Lý Minh Lỗi ra.
Ai quan tâm hai người họ khi nào kết hôn chứ? Bảy ngày nữa là ngày tôi lên đường đến Tây Bắc, họ có thể đền bù cho tôi nếu làm lỡ hành trình không?
"Tôi đang mua đồ, làm ơn tránh ra, đừng cản đường."
Nhìn tay mình bị hất ra, Lý Minh Lỗi ban đầu tức giận, nhưng ngay sau đó, ánh mắt anh ta rơi xuống đống đồ đạc trên tay tôi, như chợt nhận ra điều gì, liền bật cười khinh miệt:
"Sao? Đặc biệt chuẩn bị đồ cho hôn lễ của ba người chúng tôi à?"
Vừa nói, anh ta vừa đưa mắt nhìn những thứ tôi vừa mua, trên mặt anh ta, Lâm Phán Phán và Trịnh Hạo đều lộ rõ sự tham lam và kiêu ngạo.
Không những thế, Lý Minh Lỗi còn thản nhiên vươn tay định lấy đi số đồ đạc đó:
"Thôi được rồi, dù sao cô cũng đã mua rồi, vứt đi thì uổng phí quá. Chúng tôi đành nhận vậy!"
"Đúng đấy, em gái, sao em vẫn tiêu xài hoang phí như vậy chứ? Phán Phán đâu có giống em, cô ấy rất biết tiết kiệm, lo liệu việc nhà!"
Nhìn ba người họ diễn trò, lẽ ra tôi phải thấy đau lòng, nhưng lúc này, tôi lại cảm thấy nực cười. Tôi siết chặt tay, giữ chặt túi đồ của mình, không hề có ý định buông ra.
"Buông tay đi, đã mua cho bọn tôi thì còn cố giữ làm gì? Chúng tôi có thể tự mang về mà!"
Giằng co một lúc lâu mà không giật được đồ từ tay tôi, Lý Minh Lỗi dần mất kiên nhẫn.
Tôi ngước mắt nhìn thẳng vào anh ta, giọng nói kiên quyết:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/thap-nien-60-tranh-xa-dan-ong-tap-trung-cho-su-nghiep/chuong-3.html.]
"Đây là đồ của tôi. Tôi sẽ tự mang về!"
"Cô mang về rồi cũng sẽ đem sang cho bọn tôi thôi, cần gì phải làm vậy chứ?"
Nghe lời vô liêm sỉ của Lý Minh Lỗi, tôi khẽ nhếch môi cười nhạt, xoay người định rời đi.
"Thôi được rồi, chắc em gái đi xe đạp đến đây, mang về cũng tiện. Đến lúc gần đám cưới thì đem qua chỗ bọn anh cũng được, đỡ cho bọn anh mất công."
"Đúng đấy, vẫn là em gái chu đáo nhất! Những thứ cần mua đều có đủ cả, vậy thì bọn anh cũng không cần sắm sửa gì thêm. Giờ trời còn sớm, hay là bọn anh lấy số tiền này đến nhà ăn quốc doanh làm một bữa ngon đi?"
Nghe vậy, ánh mắt Lý Minh Lỗi và Lâm Phán Phán lập tức sáng lên.
Trong thời buổi này, ai mà chẳng thiếu thốn, được tiết kiệm một khoản để ăn một bữa ngon thì còn gì bằng?
Thế là, Lý Minh Lỗi phất tay, ra vẻ đương nhiên mà nói:
"Cô mau về đi, giữ đồ cho cẩn thận, nếu mất thứ gì thì tôi chỉ hỏi tội cô thôi đấy!"
Nói xong, ba người họ chẳng buồn nhìn tôi thêm một cái, vừa đi vừa cười nói vui vẻ, rời khỏi hợp tác xã.
Tôi nhìn đống đồ trên tay, bên tai còn vang lên tiếng bọn họ bàn tán xem nên ăn món gì, chỉ thấy nực cười.
Là cái gì khiến họ nghĩ rằng, sau khi đã tổn thương tôi đến mức này, tôi vẫn cam tâm tình nguyện làm kẻ ngốc lo liệu cho họ chứ?
Bây giờ, Thẩm Hàn Chi tôi chỉ mong tránh xa ba người họ càng xa càng tốt!
Mà thôi, họ tự hiểu lầm thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Dù sao tôi cũng chưa từng nói gì, là do họ tự nghĩ vậy. Nếu đám cưới của họ có nghèo nàn xấu xí thì cũng là do họ tự chuốc lấy mà thôi.
......
Những ngày tiếp theo, tôi tận hưởng khoảng thời gian ấm áp bên cha mẹ.
Ngày nào mẹ cũng nấu cho tôi đủ món ngon, bắt tôi ăn đến căng bụng mới thôi, sợ rằng sau này lên Tây Bắc tôi sẽ phải chịu khổ. Hai ông bà còn bảo rằng, trước khi đi phải bồi dưỡng cho tôi béo lên một chút.
Không chịu nổi sự yêu thương "nặng trĩu" này, nhân lúc họ vào bếp hầm canh, tôi lén lút chuồn ra ngoài dạo bộ, tiện thể tiêu thực.
Ai ngờ, thật sự oan gia ngõ hẹp, tôi lại chạm mặt Lâm Phán Phán!
Không muốn dây dưa với cô ta, tôi lập tức quay đầu rời đi. Nhưng Lâm Phán Phán dường như không hiểu ý, vội vã chạy theo mấy bước, kéo tay tôi lại.
"Chuyện đó… tớ cũng không muốn như vậy. Tớ thật sự không biết vì sao mình lại tỉnh dậy trên chiếc giường đó… Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, nếu tớ không cưới bọn họ, tớ sẽ bị lôi ra đấu tố, bị nhốt vào chuồng bò! Hàn Chi, cậu tha thứ cho tớ có được không? Chúng ta hãy quay lại như trước đây đi…"