[Thập Niên 60] Tránh Xa Đàn Ông, Tập Trung Cho Sự Nghiệp - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-04-21 02:56:23
Lượt xem: 699
Tôi sống lại vào thập niên 60, khi mẹ hỏi tôi muốn chọn ai làm chồng.
Lần này, tôi chẳng chọn ai cả. Tôi quyết định lên Tây Bắc, cống hiến cho đất nước.
Ở kiếp trước, tôi từng do dự giữa hai người đàn ông: một là thanh mai trúc mã làm đoàn trưởng, một là vị hôn phu thanh niên trí thức.
Tôi cũng từng rung động với họ, nhưng đúng vào lúc còn chưa quyết định ai sẽ trở thành chồng mình, thì cả hai lại bất ngờ trúng thuốc.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Trong cơn mê loạn, tôi và họ đã triền miên suốt một đêm.
Sau đó, tôi phát hiện mình mang thai.
Nhưng bi kịch ở chỗ… tôi chẳng biết đứa bé trong bụng là con của ai.
Cha mẹ tôi lập tức đưa ra quyết định: để tôi lấy cả hai người, danh chính ngôn thuận làm vợ chung của họ.
Nhưng đúng ngày cưới, ánh trăng sáng trong lòng hai người kia là Lâm Phán Phán hay tin họ lấy tôi nên vì tức giận mà cũng nhận lời kết hôn với một tên lưu manh.
Sau khi lấy chồng, cô ta bị hắn ép sinh liền mười đứa con, cuối cùng c.h.ế.t thảm.
Mà ngay khi Lâm Phán Phán chết, trúc mã và vị hôn phu của tôi như phát điên, túm lấy cổ tôi mà rít lên:
“Tại sao Phán Phán c.h.ế.t thê thảm như vậy, còn cô thì vẫn sống nhởn nhơ?!”
Bọn họ siết chặt tay, bóp c.h.ế.t tôi ngay tại chỗ.
……
Nhưng khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về đúng cái đêm hai người kia trúng thuốc.
“Hàn Chi, anh nóng quá...”
Dùng hết sức bình sinh đẩy hai người ra, tôi quay đầu bỏ chạy.
Nhưng chưa kịp thoát khỏi căn phòng, eo tôi đã bị vị hôn phu Lý Minh Lỗi siết chặt, còn trúc mã Trịnh Hạo thì áp sát lại, bàn tay mơn trớn mặt tôi, giọng nói mê ly:
“Hàn Chi, đừng đi... Anh khó chịu lắm, em giúp anh một chút có được không...”
Nhớ lại kết cục thê thảm của đời trước, tôi dồn hết sức lực giãy giụa, cuối cùng vớ được cái đài radio đặt trên tủ, nhấc lên đập mạnh vào đầu Lý Minh Lỗi, rồi nhân cơ hội đẩy cả hai ra, chật vật bỏ chạy khỏi phòng.
Đứng trong bóng tối, tôi áp tay lên ngực, cố gắng trấn an trái tim đang đập thình thịch.
Quả nhiên chẳng bao lâu sau, Lâm Phán Phán xuất hiện trước cửa phòng.
Cô ta ngó trước ngó sau một lúc, sau đó không do dự mà đẩy cửa bước vào.
Chẳng mấy chốc, trong phòng vang lên những âm thanh ư a mập mờ.
Tôi khẽ cười lạnh, xoay người về phòng mình.
Ở kiếp trước, sau đêm này tôi đã ngoài ý muốn mang thai, bị ép phải gả cho cả hai người họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/thap-nien-60-tranh-xa-dan-ong-tap-trung-cho-su-nghiep/chuong-1.html.]
Vừa hay chị gái tôi mất sớm, cha mẹ liền vịn vào lý do đó để tôi có thể một mình thờ hai nhà.
Họ vui vẻ chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Chỉ tiếc rằng, bất kể là trúc mã của tôi hay vị hôn phu kia, cả hai cũng chỉ là bất đắc dĩ chấp nhận, chưa từng cam tâm tình nguyện.
Trịnh Hạo là đứa trẻ mà cha mẹ tôi nhận nuôi.
Từ nhỏ, chúng tôi cùng nhau lớn lên. Tôi vẫn luôn nghĩ rằng lớn lên, hai chúng tôi sẽ thành đôi, cứ thế thuận theo tự nhiên mà bên nhau.
Nhưng rồi, anh ta đi bộ đội, trở thành đoàn trưởng. Khi trở về, anh ta nói với tôi rằng "hôn nhân do cha mẹ định đoạt, chuyện thanh mai trúc mã gì đó đều là lạc hậu, anh muốn theo đuổi tự do."
Được thôi, tôi thành toàn cho anh ta!
Lúc đó, bên cạnh tôi còn có Lý Minh Lỗi ngày ngày vây quanh, ân cần quan tâm, thế nên tôi đã có một vị hôn phu mới.
Nhưng ai mà ngờ được, hai người họ đột nhiên bị bỏ thuốc.
Kiếp trước, tôi không đành lòng nhìn họ chịu đau khổ, cứ thế chìm đắm vào sai lầm này.
Sau khi kết hôn, tôi tự huyễn hoặc bản thân rằng mình hạnh phúc, mà quên mất những ánh mắt chán ghét, lạnh lùng của họ.
Cuối cùng, khi Lâm Phán Phán bị chồng hành hạ đến chết, hai người bọn họ hoàn toàn phát điên.
Họ không chỉ giam cầm tôi, mà còn bóp c.h.ế.t tôi bằng chính đôi tay của mình.
Nếu đã như vậy, kiếp này, tôi sẽ thành toàn cho bọn họ!
Kiếp trước, vì muốn ở bên hai người họ, tôi đã từ bỏ giấc mơ và hoài bão của chính mình.
Kiếp này, tôi sẽ không ngu ngốc như vậy nữa!
"Aaaaaa..."
Sáng sớm hôm sau, một tiếng hét chói tai vang lên từ căn phòng bên cạnh.
Tôi lững thững bước theo đám đông, chậm rãi đi tới. Đứng trước cửa, mọi người không ngừng xì xào, ánh mắt nhìn tôi đầy vẻ thương hại.
Cha mẹ tôi thì tức giận đến mức suýt ngất xỉu tại chỗ.
Bên trong phòng vẫn còn vương vấn hơi thở mờ ám của đêm qua, sắc mặt ba người trong phòng khi đỏ bừng, khi tái nhợt.
Trịnh Hạo là người đầu tiên lên tiếng.
"Là lỗi của tôi, không liên quan đến Phán Phán. Cô ta cũng là người bị hại, tôi sẽ đến nhà xin cưới cô ta."
Nếu bỏ qua những vết tích trên người anh ta và chiếc áo vẫn chưa mặc vào, thì câu nói này quả thật rất có khí phách, rất chính nghĩa.
Mặt Lý Minh Lỗi cũng đỏ bừng, nhưng khi nhìn thấy Lâm Phán Phán khóc nức nở, anh ta liền cứng cổ lên nói:
"Đúng, tôi có lỗi với Thẩm Hàn Chi. Tôi sẽ từ hôn, cô ấy muốn gì cứ nói, tôi sẽ bù đắp. Nhưng Phán Phán đã là người của tôi rồi, tôi không thể phụ cô ta, tôi cũng sẽ cưới cô ta."