4
Yến hội ngắm hoa được tổ chức ở viện tử ngoại ô kinh thành, khi ta cùng Tạ Nguyệt đến nơi, đã có rất nhiều tiểu thư đến trước.
Khi chúng ta vừa mới đi vào, đã có người không thể chờ được nữa mà mở miệng.
"Tạ Nguyệt, đây chính là trưởng tỷ nuôi dưỡng ở thôn trang từ nhỏ của ngươi sao? Ngày thường như thế nào...
Nhóm quý nữ không nói rõ, dùng tay áo che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt tràn đầy chế giễu.
Quý nữ trong kinh thành dường như cũng như vậy, tự cho mình là cao quý, xem thường người từ nơi khác đến.
Dường như chỉ có dùng cách này mới có thể làm nổi bật sự cao quý của các nàng.
Mà Tạ Nguyệt đứng một bên im lặng không lên tiếng, điều đó lại càng cổ vũ các nàng.
Trong nguyên tác, Tạ gia không đem chuyện tráo đổi công bố ra ngoài, chỉ nói nguyên chủ thân thể không tốt, từ nhỏ đã nuôi dưỡng ở thôn trang.
Nguyên chủ tham gia yến hội lần này, cũng bị những quý nữ này chế giễu một phen, sau đó lại bị các nàng cố ý đẩy xuống hồ nước trước mặt mọi người, mất đi trong sạch.
Ta xoay xoay cổ tay, hoạt động thân thể một chút.
"Tạ đại tiểu thư, ngươi..."
Không cần đợi người cầm đầu nói xong, bàn tay ta đã nhanh hơn nàng ta mở miệng.
Trong yến hội tiếng thét chói tai vang lên liên tiếp, mà Tạ Nguyệt lại ngựa quen đường cũ, trốn ở một bên.
"Ngươi lại dám đánh ta?! Ngươi có biết phụ thân ta là ai không?!
Lại là lời thoại quen thuộc, ta hơi không kiên nhẫn lắc lắc tay.
"Chẳng lẽ các ngươi không thể nói khác một chút sao? Câu này, ta nghe đã chán rồi..."
Ta thật sự không thích đánh người, nhưng làm sao đây, những người này chính là thích được ta đánh.O Mai Dao muoi
Hệ thống ban thưởng bạc cho ta, ta cũng dùng không hết.
"Cứu mạng a, người đâu, Tạ đại tiểu thư nổi đi."
"Đừng đánh ta, đừng đánh ta, ta cầu xin ngươi, ta cũng không dám nữa."
"Tạ đại tiểu thư, ngươi nghĩ chuyện ngươi đánh chúng ta bị người ngoài biết được thì sao? Chỉ cần ngươi không đánh ta, cái gì ta cũng đồng ý với ngươi!"
Toàn bộ yến hội ngắm hoa đã bị náo loạn, ta giống như đang xách bầy gà con, mỗi tay một người.
Sau khi tất cả đã bị dạy dỗ xong, ta thỏa mãn phủi tay.
Điều ta không nhìn thấy, chính là ánh mắt của Tạ Nguyệt nhìn về phía ta một cách đầy sùng bái, trong tay dường như còn đang cầm giấy ghi chép điều gì đó.
Những tiểu thư kia cũng phải nhìn ta bằng ánh mắt khác, bị ta nhìn lại chằm chằm đều nhịn không được mà nổi da gà.
Ta dứt khoát nghe nhắc nhở của hệ thống đi về phía sau núi.
5
Vừa định nói với hệ thống một câu, đã bị một người bắt lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/tham-vong/3.html.]
"Đừng nói chuyện, muốn sống phải nghe lời ta."
đ.a.o nhỏ sắc bén đặt trên cổ ta, hệ thống phát ra tiếng nổ đùng đùng.
[Cẩu nam nhân này cũng dám uy h.i.ế.p ngươi, ký chủ, đánh hắn!!!]
Không đợi người sau lưng đưa ra yêu cầu, ta liền nắm lấy cổ tay hắn, lập tức quật hắn ngã xuống đất, thuận tay liền cho hắn một bạt tai, lại một cước dẫm trên mặt hắn.
"Cho ngươi mặt mũi đúng không? Cũng dám uy h.i.ế.p ta sao? Cũng không đi hỏi một chút xem ta là ai!"
Nam phụ trong trang phục thích khách đã bị ta đánh phủ đầu, một giây sau, ban thưởng của hệ thống đã tới.
[Chúc mừng kí chủ thành công, thành tựu lần đầu hành hung nam phụ Mộ Dung Tự, ban thưởng mười vạn lượng bạc trắng! Mời ký chủ nhận thưởng.]
Ánh mắt Mộ Dung Tự âm u, dường như một giây sau liền có thể g.i.ế.t người, hắn hỏi ta.
"Ngươi lại dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không?"
Bộp một tiếng, ta lại thuận tay quăng một bạt tai.
Trong nháy mắt, ánh mắt Mộ Dung Tự thanh tịnh lại, hắn còn muốn tiếp tục mở miệng nói chuyện, ta liền không cho hắn cơ hội mở miệng.
Tăng thêm cường độ, trực tiếp quật hắn hôn mê bất tỉnh.
Ta hừ một tiếng, hoàn toàn không nghĩ tới nam phụ lại không kiên nhẫn đánh đến, giọng hệ thống nhắc nhở lại vang lên.
[Ký chủ, đám người muốn truy sát nam phụ kia đã đến.]
Nghe được câu này, ta cũng không suy nghĩ, trực tiếp đem người kéo lên xe ngựa Tạ gia.
Chờ đến khi Tạ Nguyệt trở lại, nhìn thấy ta kéo Mộ Dung Tự lên xe, giật mình kêu lên.
Miệng của nàng ta mấp máy, hôm nay ta được thưởng năm mươi vạn lượng, tâm tình ta rất vui, tốt bụng mở miệng giải thích.O Mai Dao muoi
"Người này là nhị điện hạ Mộ Dung Tự, hắn bị người đuổi g.i.ế.t, ta đã cứu được hắn."
Ta Nguyệt nhẹ nhõm thở một hơi thật dài, vừa định uống một ngụm nước trà, ta lại quăng ra một câu.
"Chẳng qua, hắn là bị ta đánh ngất."
Choang một tiếng, chén trà rơi xuống đất, nước trà nóng nổi đều đổ lên người Mộ Dung Tự.
Tạ Nguyệt vẫn lo lắng hắn sẽ c.h.ế.t, lúc chúng ta mang theo Mộ Dung Tự không rõ sống c.h.ế.t về Tạ phủ, Tạ phụ kém chút quỳ xuống trước mặt ta.
Hai chân Tạ mẫu đều run lên, Tạ Vũ nước mắt rưng rưng.
"Đại tỷ, ngươi đã g.i.ế.t người a! Nếu không chúng ta nhanh chóng đem người đi chôn đi!"
Không đợi ta nói chuyện, Tạ phụ đã cho Tạ Vũ một bạt tai.
"Nghiệt tử! Đây là đương kim nhị điện hạ, ngươi có mấy cái mạng mà đòi chôn hắn?!"
Cả nhà gấp đến độ xoay vòng vòng, bây giờ là lúc tranh đoạt hoàng vị, Tạ gia không muốn đứng về bên nào, cũng không dám để Mộ Dung Tự c.h.ế.t ở Tạ phủ.
Bất luận nói thế nào Mộ Dung Tự vẫn là nhị hoàng tử.
Sắc trời dần tối, nhưng tất cả mọi người đều không động, bận rộn cả một ngày, tâm tình của ta có chút bực bội, bụng cũng đã đói, ta thuận miệng nói.