6.
Ta lại buông lời châm chọc một phen, Tạ Cửu Lang cuối cùng cũng đi tra xét.
Kết quả tra ra: người mà hắn luôn tưởng là thuần lương thiện lương – Anh nương – lại chính là kẻ đứng sau bao màn tự biên tự diễn, hãm hại ta không ít phen.
Chỉ bởi ngoài mặt mọi người đều nói: sớm muộn gì Tạ Cửu Lang cũng sẽ cưới một tiểu thư thế gia làm chính thất.
Nàng ta vì ghen tuông, tự chuốc thuốc dễ gây băng huyết, hòng mượn chuyện sinh nở tuyệt hậu, gài bẫy ta lần cuối.
Ai ngờ, chơi trò quá đà, chính mình mất mạng.
Mà trước khi c.h.ế.c, còn phải nắm c.h.ặ.t t.a.y Tạ Cửu Lang, khóc lóc van xin hắn cưới ta.
Nghe thì như vì lo sợ ta hại con hắn, thực chất lại là muốn để ta vĩnh viễn sống dưới cái bóng “nàng ấy mới là tình thâm nghĩa trọng”.
Ta chẳng hiểu nổi dụng ý thật sự của nàng ta là gì.
Là ganh ghét, muốn ta mãi sống không bằng nàng?
Hay là cố tình để lại một lớp phòng bị trong lòng Tạ Cửu Lang, khiến hắn không bao giờ thực lòng với ta?
Tạ Cửu Lang biết được chân tướng thì như phát điên.
Đập hết mọi thứ liên quan đến người vợ đã mất.
Sau đó, hắn tìm đến ta:
“A Tự, ta hối hận rồi.”
“Chúng ta… có thể bắt đầu lại không?”
“Như lời nhạc phụ nói, ta là quả phu, nàng là quả phụ.”
“Ta có con trai, nàng có con gái.”
“Vừa hay, chẳng ai thiệt thòi ai.”
“Chúng ta đừng giận dỗi nữa, về sau an ổn mà sống, được không?”
Hắn cúi đầu rất thấp, có lẽ vì cảm thấy áy náy, định bù đắp cho ta nên mới chủ động nhường chỗ bên gối.
Ta lập tức từ chối:
“Không được.”
“Ngươi làm ta thấy buồn nôn.”
Từ đó về sau, ta không gặp lại Tạ Cửu Lang nữa.
Miễn cho hắn lại phát điên.
Có lẽ vì bức bối vì vỡ mộng về người vợ trước, hắn cũng chẳng còn mấy lòng dạ với ba đứa con.
Thế là dứt khoát đem cả ba đứa nhỏ gửi sang chỗ ta.
Ta cũng không biết nói sao cho phải.
Chẳng lẽ lại mong ta lấy trẻ con ra trút giận?
Dẫu sao, đã làm mẹ rồi, ta đối xử với bọn trẻ cũng xem như ôn hòa.
Chỉ tiếc, đứa con cả là do một tay nữ hiệp kia dạy dỗ – đúng là không tầm thường.
Vừa vào viện đã nước mắt lưng tròng, đầy vẻ chính nghĩa:
“Phụ thân từng nói, cả đời chỉ cưới mẫu thân talàm vợ.”
“Ngươi là tiểu thiếp phương nào, chưa thấy dâng hương cho linh vị mẫu thân?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/tam-gia-du-quan-ca/chuong-6.html.]
Ta mỉm cười.
Đứa nhỏ này cũng đã bảy tám tuổi, biết rõ ta là “mẹ kế”.
Ánh mắt khiêu khích kia, vừa nhìn đã biết bị người xúi giục.
Ta liền sai người treo nó lên xà nhà.
Chỉ cần nói một câu hỗn, ta quất một roi.
Tổng cộng hai mươi roi, m.á.u me đầm đìa, rồi gọi Tạ Cửu Lang đến lĩnh con về.
Tạ Cửu Lang nhìn thấy bộ dạng thê thảm kia thì không nhịn được, nổi giận:
“Nàng làm gì thế?! Nó còn nhỏ!”
Ta chẳng buồn nhìn hắn:
“Mạnh gia ta dạy con xưa nay đều như vậy.”
“Nếu thấy ta độc ác, thì tự mà dạy.”
Tạ Cửu Lang nghẹn lời, vừa giận vừa xấu hổ, vội ôm con bỏ đi.
Hai đứa nhỏ còn lại cũng khóc lóc chạy theo sau.
Nha hoàn bên cạnh ta sửng sốt:
“Phu nhân, sao người còn giúp bọn chúng?”
Ta chỉ khẽ thở dài:
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Dẫu sao cũng là mẹ rồi, không nỡ lòng.”
Bản thân mẹ chúng vốn chẳng xuất thân danh môn, địa vị trong phủ chẳng vững.
Nếu lại mất cả sự thương yêu từ phụ thân, mấy đứa trẻ này ở Tạ gia, e là sống chẳng dễ dàng.
Huống hồ, đã có người xúi giục chúng đến khiêu khích ta.
Ta vốn không định làm chủ mẫu tốt lành gì, nhưng đã nhắm vào ta thì ta cũng không ngại điều tra ngược lại.
Và rồi, đầu mối liền dẫn tới thị thiếp đang mang thai kia.
Trước đây còn giả vờ sảy thai, hòng vu vạ cho ta.
Tạ Cửu Lang từng vì chuyện ấy mà đến chất vấn ta.
Để chấm dứt mớ hỗn loạn này, ta hạ độc hắn.
Tạ Cửu Lang lập tức hôn mê bất tỉnh.
Một đám yến yến oanh oanh khóc lóc bên giường.
Ta chỉ lạnh lùng nói:
“Nếu còn ai dám đánh chủ ý lên đầu ta, lần sau ta độc c.h.ế.c luôn cho xong.”
“Mọi người cùng nhau thủ tiết cũng được – ta vốn từng thủ tiết rồi.”
Đám thị thiếp ai nấy đều câm như hến.
Trước khi Tạ Cửu Lang tỉnh lại, ta đã cho đưa ả thiếp kia đến điền trang.
Còn dặn dò rõ ràng:
“Nếu không muốn sinh ra đứa trẻ khắc cha, thì nên ngoan ngoãn một chút.”