TÁI GIÁ VỚI YÊU VƯƠNG - Chương 6: Tiểu Tứ

Cập nhật lúc: 2025-04-22 17:14:26
Lượt xem: 150

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Như Phong mong chờ phản ứng từ ta.

 

Ống tay áo đã bị vò đến nhăn nhúm.

 

Ta mỉm cười, ra hiệu Thường Thảo gói lại, trả nguyên về.

 

“Cảm ơn… nhưng ta ghét màu trắng.”

 

Nụ cười trên mặt hắn tan biến.

 

13

 

Nửa tháng yên ả trôi qua.

 

Lệnh truy sát Giang Tiểu – lại bị khơi lên.

 

Dạo này nàng đã thả lỏng,

 

Tưởng Yêu hoàng thực sự buông tha,

 

Thế là lại ra ngoài gây chuyện –

 

Vài ngày không thấy mặt.

 

Thường Thảo nói – nàng và Lý Như Phong cãi nhau suốt.

 

Hắn khuyên nàng ở yên trong tông môn tránh họa.

 

Nàng thì nói hắn kiểm soát quá đà,

 

Mỗi lần nói xong là giận dữ bỏ đi.

 

Lý Như Phong tức quá, mắng rằng sẽ không quản nữa 

… nhưng chuyện tới lại vẫn tự mình dọn dẹp.

 

Lần này, Yêu hoàng trực tiếp treo lệnh truy sát nàng.

 

Tin vừa phát ra, Giang Tiểu hốt hoảng quay đầu chạy về Thiên Tông.

 

Cả khí thế ngày nào cũng không còn.

 

Lý Như Phong cân nhắc rất lâu, quyết định đi gặp Yêu hoàng để thương lượng.

 

Chưa kịp đi, thì Yêu hoàng đã gửi thư tới.

 

Lời lẽ thẳng thắn, đưa ra một điều kiện duy nhất:

 

Chỉ cần hắn hoà ly với Thẩm Tư Tư,

 

Truy sát lệnh sẽ hủy, ân oán với Giang Tiểu – xóa sạch.

 

Lý Như Phong nổi giận, xé nát thư ngay tại chỗ.

 

Yêu cầu đúng là quá quắt.

 

Nhưng hắn chưa từng nghi ngờ … ta và Yêu hoàng có liên hệ.

 

Trong mắt hắn, ta xưa nay trầm mặc,

 

Ngoài hắn và Thường Thảo, gần như không tiếp xúc với ai.

 

Hắn vò đầu, không hiểu nổi Yêu hoàng muốn gì.

 

Chần chừ không dám nhận lời.

 

Ngược lại, Giang Tiểu thì mừng ra mặt.

 

Lập tức chạy tới, giục giã không thôi:

 

“Còn do dự gì nữa?!

 

Hòa ly đi. Đây là cơ hội duy nhất của ta, chàng còn chần chừ gì nữa?”

 

Hắn bị nàng làm ồn đến phát bực.

 

Cái kiểu ép buộc đầy đòi hỏi của nàng khiến hắn mệt mỏi.

 

Lúc này trong đầu hắn có một gương mặt khác chợt lướt qua,

 

Cũng giống nàng, nhưng dịu dàng, tĩnh lặng hơn nhiều.

 

Không ồn ào, không phiền phức.

 

Chỉ cần quay đầu là thấy luôn phía sau.

 

Khiến người ta an tâm.

 

“Đừng ồn nữa.

 

Lần này, ta sẽ không dọn hậu quả cho nàng nữa.”

 

Lý Như Phong – cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

 

14

 

Sau khi nghe tiếng bước chân của Lý Như Phong lặp lại tới mười tám lần ngoài cửa,

 

Ta thở dài, mở cửa phòng.

 

Hắn ngẩng đầu, đứng ngập ngừng nhìn ta:

 

“Tư Tư.”

 

Gọi xong lại luống cuống không biết nói gì,

 

Chắc là vẫn chưa nghĩ xong nên mở lời thế nào.

 

Ta dứt khoát nói thẳng:

 

“Ta biết cả rồi.”

 

“Tư Tư!” – hắn vội vàng lên tiếng, giọng gấp gáp:

 

“Vừa hay ta cũng muốn cưới nàng lại lần nữa.

 

Chúng ta giải quyết xong tất cả, rồi sẽ…”

 

Ta không đợi hắn nói hết, đã cắt lời:

 

“Ta đồng ý hòa ly. Nhưng ta muốn một thứ.”

 

Giọng hắn khàn lại, mặt mày rối loạn:

 

“Là gì?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/tai-gia-voi-yeu-vuong/chuong-6-tieu-tu.html.]

“Chiếc vòng của tỷ tỷ Như Tinh.”

 

Hắn khựng người,

 

Lưng vốn căng cứng cũng dịu đi vài phần –

 

Có lẽ tưởng ta ghen nên mới đòi chiếc vòng ấy.

 

“Được, nàng muốn thì ta đưa.”

 

“Tư Tư, sau này chúng ta sống bên nhau thật tốt, được không?”

 

Ta không trả lời.

 

Chỉ lấy hôn thư ra xé tan ngay trước mặt hắn.

 

Hắn ngây ngốc nhìn tờ giấy đỏ rực hóa thành tro tàn, sắc mặt trầm xuống, im lặng đứng ngoài cửa phòng ta thật lâu,

 

Rồi mới lặng lẽ rời đi.

 

15

 

Chiếc vòng mãi không được đưa tới.

 

Nghe nói Giang Tiểu không chịu giao, hai hôm nay cứ cãi nhau om sòm với Lý Như Phong.

 

Kết quả là chọc giận phải “tân sủng” mà nàng vừa mới quyến rũ gần đây.

 

Người kia tu vi vượt xa Lý Như Phong,

 

Hai người không cùng cấp bậc.

 

Giờ hắn đang bị ép đánh tơi tả.

 

Khi ta vội vàng chạy tới, Lý Như Phong đã rơi vào thế hạ phong,

 

Liên tục thất bại.

 

Tên kia không hề có ý nương tay.

 

Vì Giang Tiểu mà xuống chiêu rất độc 

 

Rõ ràng là muốn nhân cơ hội g.i.ế.c tình địch.

 

Giang Tiểu cũng bắt đầu hoảng.

 

Càng khuyên, hắn càng đánh dữ.

 

Ngay lúc kiếm hắn chuẩn bị đ â m vào tim Lý Như Phong,

 

Ta vội xông đến,  đỡ lấy một kiếm kia.

 

“Tư Tư!”

 

Lý Như Phong trợn trừng mắt.

 

Cảnh tượng giống hệt năm xưa lại tái hiện,

 

Nỗi sợ năm ấy bùng lên dữ dội.

 

Hắn loạng choạng chạy đến đỡ ta dậy, mắt đỏ hoe.

 

“Ngươi là ai?” – tình mới của Giang Tiểu giơ kiếm chỉ vào ta, cảnh cáo:

 

“Chuyện không liên quan, đừng tự chuốc họa vào thân.”

 

Ta giữ chặt Lý Như Phong đang định chắn trước mặt,

 

Dằn n.g.ự.c ho ra vài ngụm m á u đen,

 

Ta chỉ vào cổ tay Giang Tiểu, bình thản mở miệng:

 

“Nếu ngươi không muốn nàng ta còn dây dưa với Lý Như Phong,

 

Thì hãy bảo nàng trả lại chiếc vòng kia.

 

Đó là di vật của tỷ tỷ hắn – cũng là ân nhân của ta.”

 

Câu nói cuối cùng khiến người bên cạnh khựng lại.

 

Lý Như Phong đột nhiên đứng thẳng người,

 

Ánh mắt không dám tin nhìn chằm chằm vào ta.

 

“Ngươi… ngươi nói gì cơ?”

 

Giọng nói hắn run rẩy,

 

Ánh nhìn liên tục đảo qua lại giữa gương mặt ta và Giang Tiểu.

 

Khi thì nghi hoặc, khi thì đau đớn.

 

“Ngươi… là Tiểu Tứ?”

 

Lúc còn nhỏ, ta không có tên.

 

Chỉ là “Số 4”.

 

Sau khi được tỷ đệ Lý Như Tinh cứu về,

 

Họ gọi ta là “Tiểu Tứ”.

 

Nghe lại cái tên ấy, ta có chút sững người.

 

Nhưng cũng không rảnh để đào sâu thêm.

 

Chỉ lạnh lùng nhìn thẳng về phía người đối diện.

 

Người kia rất nhanh đã hiểu rõ,

 

Ánh mắt sắc lạnh như lưỡi d.a.o lia sang Giang Tiểu:

 

“Vòng ngọc.”

 

Giữa ánh nhìn của bao người,

 

Giang Tiểu dù không cam lòng,

 

Cũng chỉ đành tháo chiếc vòng ngọc xuống, bực bội ném tới.

 

Thường Thảo nhanh tay đón lấy.

 

Ta vuốt ve chiếc vòng trong tay – nguyên vẹn, không sứt mẻ.

 

Cuối cùng…

 

Nỗi canh cánh trong lòng cũng có thể hạ xuống.

 

Loading...