Nữ quỷ nhìn tôi đầy hy vọng.
"À... cô tìm một chỗ thích hợp nằm xuống đi."
"Với lại, tôi cần một số dụng cụ, như kéo, kim chỉ."
Suy nghĩ một lát, nữ quỷ dẫn tôi lên phòng phẫu thuật ở tầng năm.
Dường như tâm trạng cô ta rất tốt, vừa đi vừa ngân nga một bài hát.
Vừa bước vào, mùi hôi thối và tanh m.á.u nồng nặc ập vào mũi.
Ba bức tường trong phòng phẫu thuật như những kệ trưng bày chiến tích của nữ quỷ.
Trên đó treo đầy đầu người chơi và những phần cơ thể bị cắt rời.
Bức tường chính còn gắn một chiếc gương lớn phủ đầy dấu tay máu.
Nữ quỷ ném đầu gã đầu trọc vào góc, rồi tự giác nằm lên bàn phẫu thuật.
[Wow, lần đầu tiên tôi thấy phòng sưu tầm của nữ quỷ chắp vá. Đúng là biến thái.]
[Triệu Trinh Ninh không định thực sự khâu cho Boss đấy chứ?]
[Hay cô ta giống bác sĩ Lưu, dụ người chơi vào rồi giết?]
Tôi nhìn quanh, hỏi:
"Dụng cụ đâu?"
Nữ quỷ không hề chần chừ, đưa cho tôi con d.a.o dài 40cm trên tay cô ta.
Tôi đổ mồ hôi hột.
Thấy tôi khó xử, cô ta chỉ vào tủ đồ gần đó.
Từ một đống dây xích, d.a.o rựa và búa nhuốm máu, tôi cuối cùng cũng tìm được một chiếc kéo phẫu thuật.
Nữ quỷ không rời mắt khỏi tôi, chăm chú quan sát khi tôi tỉ mỉ cắt đường khâu.
Đến khi đầu cô ta tách hẳn khỏi cơ thể, tôi mới dừng lại.
[Tôi biết mà, đây là kế hoạch của Triệu Trinh Ninh! Lợi dụng lúc Boss yếu để ra tay!]
[Không ngờ cô ấy gan dạ và thông minh như vậy. Mau ném đầu nữ quỷ đi rồi chạy!]
Tôi đặt lại đầu nữ quỷ ngay ngắn, rồi cau mày nhìn cơ thể lộn xộn của cô ta.
"Thân thể này không hợp với cô lắm. Hay đổi toàn bộ luôn?"
"Được."
"Cô có thể dùng tất cả mọi thứ ở đây."
Cô ta giơ cánh tay, chỉ vào bức tường như ra hiệu.
Dường như ngay cả khi đã bị chặt đầu, cô ta vẫn kiểm soát được cơ thể mình.
Nếu tôi định chạy trốn lúc này, chắc sẽ bị g.i.ế.c ngay tại chỗ.
Tôi nhanh chóng chọn ra tay, chân, và thân thể phù hợp.
"Xin hỏi một chút, dây chỉ đâu?"
Đây là lần đầu tiên trao đổi với khách hàng khi làm việc, không khỏi cảm thấy khá kỳ lạ.
Cô ta không nói gì, mà điều khiển một lọn tóc đen chắc khỏe đưa vào tay tôi.
[Dùng tóc làm chỉ khâu, đúng là phong cách của nữ quỷ. Cảm giác như đang chơi trò thay đồ.]
[Hãy tưởng tượng cảnh nữ quỷ tự khâu mình trước gương đến méo mó, thật đáng thương.]
[Khâu lại nữ quỷ rồi chờ cô ta g.i.ế.c người? Thật điên rồ.]
Quá trình khâu vá diễn ra suôn sẻ đến bất ngờ. Tôi còn dùng thịt vụn rơi rải rác để làm đầy các đường nối chưa đều.
Nữ quỷ nằm yên lặng, như đã thực sự chết.
Khi hoàn thành, tôi không quên bôi một lớp vữa trắng lên các mối nối để làm đều màu da.
Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Em Hà Kể Chuyện.
Nữ quỷ ngồi dậy, ngay lập tức đứng trước gương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/song-sot-trong-tro-choi-kinh-di-nho-chung-ocd/chuong-4.html.]
Cô ta đặt tay lên gương, run rẩy, cúi đầu lẩm bẩm.
Tất cả những chiếc đầu trong căn phòng bỗng mở mắt.
Nữ quỷ quay lại, hai dòng huyết lệ chảy dài trên khuôn mặt tái nhợt của cô ta.
[Tôi biết ngay mà! Boss sắp tung chiêu lớn! Nếu không chạy bây giờ thì c.h.ế.t chắc!]
[Nhưng mà, tay nghề của Triệu Trinh Ninh cũng không tệ nhỉ?]
Nữ quỷ dịch chuyển tức thời đến trước mặt tôi, mái tóc dài cuốn lấy tôi.
Tôi nhắm chặt mắt, chờ đợi cơn đau dữ dội.
Nhưng tôi lại rơi vào vòng tay lạnh lẽo, yếu ớt của cô ta.
Cô ta tựa lên vai tôi, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn:
"Đây là hình dáng tôi luôn tìm kiếm."
"Cảm ơn cô, Triệu Trinh Ninh."
Khi tôi mở mắt, chỉ còn thấy vạt áo đỏ của cô ta biến mất sau cửa phòng phẫu thuật.
Tôi đã thực sự thoát chết?
Thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng. Nhưng khi vừa định rời khỏi phòng, vô số bàn tay ma quái đã giữ lấy tôi.
[Boss nói gì với cô ấy vậy?]
[Tôi biết mà, sao có thể dễ dàng trốn thoát như thế! Số lượng ma quỷ này, chẳng phải cả bệnh viện đã kéo đến đây rồi sao?!]
Đúng lúc tuyệt vọng, giọng của bác sĩ xương vang lên giữa tiếng hô của đám ma quỷ:
"Thần y tái thế, diệu thủ nhân tâm, làm ấm lòng quỷ dữ."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Triệu sư phụ, xin hãy giúp chúng tôi nữa!"
Hai giờ trước, Tô Diệu gặp lại người đàn ông đeo kính trước cửa khoa chẩn đoán hình ảnh.
Không đợi đối phương hỏi, cô ta chủ động lên tiếng:
"Chúng tôi gặp phải một con quỷ đỏ đáng sợ. Chị Triệu đã hy sinh để cứu tôi rồi…"
Cô ta che mặt khóc nức nở, nhưng qua kẽ tay vẫn chăm chú quan sát phản ứng của người đàn ông đeo kính.
Tuy nhiên, đối phương vẫn giữ nét mặt vô cảm.
[Rõ ràng cả hai đều đã gánh một mạng người trên lưng, nhưng trông họ vẫn như chẳng có gì xảy ra.]
[Haha, trận đấu diễn xuất của ảnh đế và ảnh hậu bắt đầu!]
Cả hai lần lượt bước vào khoa chẩn đoán hình ảnh.
Phòng trống trải, chỉ có một chiếc máy chụp cộng hưởng từ (MRI) hoen gỉ, méo mó.
"Manh mối ở đâu nhỉ?"
Tô Diệu vừa cảnh giác nhìn xung quanh, vừa lẩm bẩm một cách vô tình.
Cô ta biết rằng đầu mối nằm trong khe hẹp của chiếc máy cộng hưởng từ này.
Chỉ những người có dáng người nhỏ nhắn mới có thể chui vào để tìm manh mối.
Nhưng vấn đề ở chỗ, đây là nhiệm vụ cần sự hợp tác và tin tưởng giữa các thành viên.
Người vào máy phải cam kết chia sẻ thông tin, còn người bên ngoài phải đảm bảo hỗ trợ khi có tình huống bất ngờ.
Tô Diệu không tin tưởng người đàn ông đeo kính, nên do dự chưa hành động.
"Cô chui vào xem đi."
Người đàn ông đeo kính nói trước.
Tô Diệu làm ra vẻ lưỡng lự, khẽ từ chối:
"Nhưng… tôi hơi sợ."
Cô ta nghĩ người đàn ông sẽ khuyên nhủ tử tế theo kiểu quý ông.
Nhưng không, anh ta ngồi bệt xuống sàn, ra vẻ "cô không vào, tôi ngồi đây chờ chết."
Không muốn đánh rắn động cỏ, Tô Diệu đành đồng ý.