Sống lại tôi đá cả tra nam lẫn mẹ chồng tương lai cho em kế - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-04-27 11:48:34
Lượt xem: 261

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

4.

Tôi và Hiệu phó Vương thảo luận về việc thi đại học, mắt bà sáng lên.

Tôi ghi nhớ lời bà, chi tiết đăng ký, quy trình thi.

Năm nay tôi có thể thi đại học, với thực lực hiện tại, cần cố gắng thêm chút nữa.

Đang suy nghĩ về lời Hiệu phó Vương thì bình luận đột nhiên nổ tung.

[Nữ phụ làm sao vậy? Mẹ nam chính đang cần người chăm sóc, cô đi thi đại học, ai chăm bà?]

[Chúng tôi muốn xem nam nữ chính nỗ lực, nữ phụ đừng cản đường.]

......

Mấy bình luận này điên rồi à?

Nhà nước mở thi đại học là để chọn nhân tài, không phải mở đường cho nam nữ chính yêu đương.

Tôi học của tôi, có cản họ thi đâu.

Chẳng lẽ tôi còn cướp được chỉ tiêu của họ sao?

Rau ăn no nhưng không bổ dưỡng.

Tôi lấy ra bánh chuẩn bị cho mẹ tảo mộ, mẹ rất thích đồ ngọt, tiếc là nhà nghèo, hiếm khi được ăn, còn phải chia cho con, đến khi con đưa tận miệng, chỉ cắn tượng trưng một miếng nhỏ.

Ban đầu định đặt trước mộ mẹ, thấy bình luận nên thu lại, mẹ sẽ không trách tôi.

Vội vàng nhét vào túi xách, hơi nát.

Tôi tự ăn, thật ngon, để tránh vụn rơi, phải vươn cổ trông hơi kỳ.

Lúc này, bình luận lại xuất hiện.

[Mưa rồi, tại nữ phụ ích kỷ, không cứu cụ già.]

[Giờ không kịp xe buýt, nam chính cũng bị ướt mưa.]

[Vẫn là con trai ruột, cứu mẹ mình, không thì hậu quả khó lường, mong cô giáo sống lâu khỏe mạnh, đừng ốm.]

Bị mưa ướt, lỡ xe buýt, tại tôi à?

Đâu phải mẹ ruột tôi, ai mẹ khó khăn người đó bù đắp, tại sao lại trách tôi?

Xe buýt một ngày hai chuyến, đợi 4-5 tiếng là có, không được thì còn chân không?

Chân dài để làm gì?

Gần tối, cô Tưởng cùng trường vội vã tìm tôi.

"Cô Ngô, Chu Việt cõng một cụ già đến trạm y tế, ướt hết người."

"Cụ sốt cao, Chu Việt không đủ tiền khóc luôn. Anh ấy thật tốt bụng."

Giọng đầy ngưỡng mộ.

"Cô Ngô mau đến xem, đồng chí Chu Việt có thể bận không xuể, anh ấy bảo tôi gọi cô, mang thêm tiền đến."

Tôi: Toàn thánh mẫu, chỉ mình tôi độc ác!

Bình luận liên tục cập nhật, cụ già không sao, chỉ cần người chăm sóc.

Quan trọng nhất là cần quần áo sạch và đồ ăn.

Cô Tưởng dễ đuổi, cô không cam tâm con trai tầm thường, một lòng dạy con thi đại học, mỗi ngày đều học thêm, ngay cả ốm cũng không cho dùng tay phải, để viết bài.

Tôi chân thành quan tâm cô: "Cô Tưởng sao lại ở trạm y tế? Chẳng lẽ... cô mau về xem, con không thể thiếu người."

Cô ấy mới nhớ ra con trai ở nhà một mình.

Làm mẹ nói không thương con cũng lo từng li từng tí, nói thương con thì một phút cũng không cho nghỉ.

Tội nghiệp đứa trẻ.

Đây đều là việc nhà người ta, tôi không quản được.

Cách hai cây số có một cửa hàng nhỏ, cùng hướng với trạm y tế.

Tôi lấy tiền lương dành dụm mua một thùng mì gói.

Mì gói là đồ hiếm, ăn khô rất tiện.

Đêm khuya, tôi không còn uống nước cho đỡ đói, mà lấy mì gói ra gặm từ từ, uống với nước ấm.

Thật là một sự hưởng thụ.

Đêm đen như mực.

Tôi cuộn chặt chăn nằm trên giường cũ kỹ, nghe tiếng gió bên ngoài thẫn thờ.

Thanh Minh nên có gió.

Gió mang theo nỗi nhớ.

Hôm sau, tôi thức dậy sớm, nhưng phát hiện chẳng cần thiết, nên ngủ nướng thêm.

Ăn tốt, ngủ tốt, sức khỏe tốt.

Mới có thể làm việc khỏe mạnh cho tổ quốc năm mươi năm.

Đột nhiên, khuôn mặt to đùng của mẹ kế Đồng Tú Lệ xuất hiện trước mắt, làm tôi giật mình.

Đồng Tú Lệ dẫn con gái Thường Vi tái giá về nhà tôi, Thường Vi đổi tên thành Ngô Thường Vi.

"Mấy giờ rồi còn chưa dậy, con gái lười thế này sao tìm được nhà chồng."

"Nhanh lên, ra mương Hồng giúp đồng chí Chu Việt làm xong việc hôm nay. Anh ấy bảo tôi nói với cô, hôm nay cô xin nghỉ học, anh ấy bận cả ngày."

5.

Tôi tỉnh táo lại, trời còn sớm, có thể dậy củng cố kiến thức hôm qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/song-lai-toi-da-ca-tra-nam-lan-me-chong-tuong-lai-cho-em-ke-kdfq/chuong-2.html.]

Từ xưa làm mẹ kế khó, Đồng Tú Lệ nói xong vội vàng về.

Bà ta không làm khó tôi gì, nhưng cảm thấy chỗ nào cũng kỳ lạ.

Ai lại tự tìm việc cho mình, đào mương là việc cực nhọc, ch.ế.c  người.

Tôi không có việc của mình sao?

Sau này, tôi chỉ làm việc trong phận sự.

Dạy học dỗ người, dẫn dắt từ từ, tôi là giáo viên tốt.

Hôm nay làm việc nhẹ nhàng vui vẻ, tôi chấm xong bài học sinh về sớm.

Tối, đang quanh bếp nấu mì thì Chu Việt ngửi mùi tới.

Anh ta mệt mỏi, hung hăng, tay xách gói đồ, mắt liên tục nhìn ra ngoài.

Tôi theo ánh mắt anh ta nhìn ra, ngoài cổng sắt có xe kéo, trên đó nằm một cụ già yếu ớt.

Thấy rõ được chăm sóc rất tốt, quấn chăn ba lớp trong ngoài.

Nghĩa là sao?

Tìm nhầm chỗ khám bệnh rồi phải không?

Tôi không dám mất tập trung, mì nấu quá sẽ không ngon, còn có trứng ốp la.

Thấy tôi tự lo việc của mình, anh ta từ từ mở lời.

"Đều tại cô không nhìn kỹ, sao lại là ma? Rõ ràng là người sống.

"Giờ cho cô cơ hội bù đắp, phải chăm sóc bà ấy cho tốt, đây là thuốc, uống đúng giờ, cứ hai tiếng đo nhiệt độ một lần."

"Cô nhớ chưa? Mau cõng bà vào đi! Tôi mệt lắm."

Tôi: Chó sủa gì thế?

Anh ta đem mẹ đến đây là muốn tôi chăm sóc, tôi chưa rảnh đến mức đó.

"Người không rõ lai lịch đưa đồn công an, thực sự không được thì nhặt ở đâu đem về đó, mau đem đi."

Chu Việt là đại hiếu tử, sao chịu để người khác phỉ báng mẹ mình, lập tức quát tôi im.

"Cô im đi."

Nói xong, anh ta nhớ ra còn việc cầu xin, lập tức đổi thái độ.

"Nhà có người già như có báu vật, sao lại là không rõ lai lịch?"

Tôi cực kỳ không lời.

"Người già bị bỏ rơi đưa đồn công an, công an sẽ đưa về nhà, điều tra lai lịch."

"Còn nữa, người già xuất hiện ở nơi hoang vắng, chỉ trách con cháu bất hiếu không phụng dưỡng tốt, lũ không bằng heo chó, bị sét đánh ch.ế.c  cho rồi."

Mặt Chu Việt tím ngắt, rất khó coi.

Giọng hạ thấp ba phần, biện hộ: "Có thể con cái bận không rảnh, còn nữa, nếu cô đem bà về sẽ không bị mưa ốm, đều tại cô, không có chút lòng thương nào."

Thấy không thuyết phục được tôi, anh ta trực tiếp không đếm xỉa đến sự ngăn cản của tôi, cõng cụ già lên giường tôi.

"Đây là quần áo thay ra, cô giặt sạch sẽ một chút."

"Cô là giáo viên, có thời gian. Chỉ cần chăm sóc bà ấy tốt, tương lai chuyện hôn sự của chúng ta không thành vấn đề."

Tôi rất tò mò, sao anh ta không nhận mẹ mình?

Chưa kịp nói rõ, anh ta đã để ý đến mì trứng tôi vừa nấu xong, mùi thơm bay khắp phòng.

"Mì gói đắt lắm nhỉ? Ăn đồ xa xỉ thế này tốn bao nhiêu tiền? Cô còn cho cả trứng?"

"Đồ ngon phải đợi Tết mới được ăn, bát này bằng tiền ăn cả ngày của tôi."

6.

Chu Việt nhìn chằm chằm vào bát của tôi, nuốt nước bọt.

"Đồ ngon thế này, cô ăn phí quá."

Thế nào là tôi ăn phí?

Tiền của anh à?

Chu Việt vừa nuốt nước bọt vừa than phiền.

Tôi sợ nước bọt anh ta văng vào bát, xoay người ngồi xuống ăn mì.

Vì mì vừa nấu còn nóng quá, tôi gắp trứng ốp la thổi thổi.

Thấy tôi kiên nhẫn thổi trứng, Chu Việt lộ vẻ mặt hài lòng.

"Vẫn là cô tỉ mỉ, biết để nguội chút. Sau này nhớ đừng ham ăn, ăn bánh bao dưa muối là được, phụ nữ không cần ăn ngon..."

Đồ phong kiến tàn dư, cổ hủ không thay đổi.

Tôi thử nhiệt độ, cắn một miếng, Chu Việt lập tức hoảng hốt, giận dữ quát.

"Cô còn là giáo viên, làm gương cho người, đồ tham ăn, tôi đang nói chuyện với cô đấy? Sao cô có thể tự ăn?"

"Im đi, đưa mì cho tôi, mau đưa đây."

Thái độ này của anh ta, không biết còn tưởng tôi cướp đồ của anh ta.

Trước đây, không cần anh ta nói, một cái liếc mắt là tôi dâng hai tay tất cả.

Còn lấy làm vinh dự cung cấp giá trị tinh thần.

Nhưng giờ, tôi không còn thích anh ta nữa.

Hơn nữa tôi cũng không hiểu tại sao nguyên chủ lại thích anh ta?

Bị tác giả hạ bùa rồi.

"Chu Việt, mẹ anh, cút cho tôi!"

Loading...