"Em vừa thấy nó rồi, mẹ nó cũng ở đó, tới lượt em lo sao."
"Với lại em đâu phải mẹ nó, nó tự có người giám hộ nên chịu trách nhiệm, bảo vệ, chăm sóc."
Tôi lấy từ trong túi ra đôi khuyên tai tròn to bản, giơ lên trước gương chiếu hậu lắc lắc vài cái.
Ra hiệu mời mọc.
"Còn anh, Ôn tiên sinh, hôm nay có muốn hẹn hò với em không?"
Ôn Tự nhìn tôi thật sự rất vui, không hỏi gì thêm nữa.
Anh mỉm cười gật đầu, ánh mắt sáng rực như sao.
"Hân hạnh quá đi chứ."
7
Kiếp trước, sau khi đôi chân tôi không còn đi lại được, cơ bắp dần teo tóp, trở nên xấu xí đến đáng sợ, chẳng còn chút cân đối như xưa.
Nhưng con gái ai chẳng thích đẹp, thỉnh thoảng tôi cũng nhờ Ôn Tự mua cho một chiếc váy đẹp.
Mỗi lần như vậy, chị tôi lại lộ vẻ chán ghét, nói với tôi:
"Em mặc váy đắt tiền thế cũng chẳng để làm gì, có đứng dậy được đâu mà mặc..."
Nói xong mới sực nhận ra mình lỡ lời, vội vàng giải thích:
"Không, ý chị là... mua về nhìn cho vui cũng được, em thích thì cứ mua, dù sao cũng không vô dụng."
Từ đó về sau, chiếc váy ấy bị tôi ép chặt ở đáy rương, và tôi cũng không mua thêm chiếc váy nào nữa.
Nhưng lần này, tôi quẹt cháy cả thẻ tín dụng, mua một đống váy đẹp và quần short siêu ngắn mà ba mươi năm qua tôi chỉ dám nghĩ không dám mặc, mang hết về nhà.
Tôi mệt rã người nằm lăn trên ghế sô pha, cứ tưởng tối nay sẽ nhận được điện thoại chị gái gọi báo Dương Thừa Chí bị xe tông.
Nhưng cả đêm cũng chẳng thấy điện thoại vang lên.
Thôi thì cũng yên tĩnh, sống lại một đời, tôi còn bao nhiêu lời ngọt ngào muốn nói với Ôn Tự trong phòng ngủ đây:
Ôn Tự của hai mươi năm trước, sức sống tràn trề, cứ thế khiến tôi mệt bở hơi tai đến tận nửa đêm mới dần thiếp đi.
Hôm sau tôi ngủ thẳng đến trưa mới dậy, toàn thân rã rời. Còn chưa rửa mặt xong thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tôi ra mở cửa, không ngờ lại thấy cả nhà chị tôi xách theo một thùng sữa đứng trước cửa nhà.
Tôi giấu đi sự khó chịu trong mắt, ánh nhìn lướt nhẹ qua vết trầy không nặng không nhẹ trên cánh tay Dương Thừa Chí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/song-lai-roi-chau-trai-nen-thanh-phe-vat-thoi/c5.html.]
8
Chị tôi nhìn theo ánh mắt tôi, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ, rồi rất hiểu chuyện mà an ủi tôi:
"Dạo này Thừa Chí càng ngày càng hiểu chuyện, tuy hôm qua em không kịp chạy tới cứu nó làm nó bị tai nạn, nhưng nó không trách dì Nghiêm đâu nha~"
Vừa nói, chị ta vừa nhiệt tình đẩy tôi vào trong nhà.
"Ôn Tự đâu rồi?"
Tôi đáp nhạt nhẽo: "Lên lầu vẽ tranh rồi."
Chị ta đặt thùng sữa xuống, bắt đầu chủ động kể về tình trạng vết thương của Dương Thừa Chí.
"Nghiêm Nghiêm, em không cần lo đâu, Thừa Chí không sao cả, chỉ bị trầy da nhẹ thôi."
"Chút thương nhỏ này, bác sĩ nói chỉ cần ăn chút yến sào, vi cá, bào ngư bồi bổ là ổn."
Vừa nói, chị ta vừa như vô tình liếc nhìn chiếc tủ lạnh đôi cao cấp trong phòng khách nhà tôi.
Trước kia Ôn Tự hay nói tôi gầy quá, luôn mua rất nhiều đồ bổ cho tôi ăn, vi cá yến sào lúc nào cũng sẵn trong nhà, tôi thường sẽ để dành một ít hoặc mang cho nhà chị ta, có khi thì gọi họ tới nhà cùng ăn cho vui.
Bây giờ tôi làm người trí thức mà lại không đủ văn hóa, nghe mãi vẫn không hiểu nổi hàm ý trong lời nói của bọn họ nữa rồi.
Tôi cố ý kinh ngạc nói: “Ồ? Vậy thì tài xế tông người kia đúng là người tốt đấy, mấy thứ đó đâu có rẻ, chịu bỏ tiền ra mua cho Thừa Chí tẩm bổ thì chắc là tài xế có trách nhiệm rồi.”
Chị tôi lập tức nghẹn họng, miệng há ra mấy lần rồi cười gượng phủ nhận.
“Haiz, có trách nhiệm gì chứ, cái tên S đáng c.h.ế.t đó tông trúng Thừa Chí nhà chị rồi bỏ chạy, một câu xin lỗi cũng không có, viện phí đều là nhà mình tự trả cả đấy.”
Tôi cụp mắt xuống, che đi cảm xúc trong đáy mắt.
Vờ bất bình thay cháu, tôi nghiêm mặt nói: “Tài xế như thế là quá vô trách nhiệm rồi, đây rõ ràng là gây tai nạn rồi bỏ trốn, phải báo cảnh sát chứ, nhất định phải báo cảnh sát, chỗ đó có camera giám sát, dễ tra ra lắm!”
Sắc mặt chị và anh rể tôi thay đổi liên tục, trông vô cùng hoảng hốt, anh rể lập tức cười khan mấy tiếng, rồi nói lắp bắp:
“Thôi… thôi bỏ qua đi, biết đâu… biết đâu người ta có việc gấp phải về nhà, mới lỡ tay tông phải Thừa Chí.”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Anh biết là em có lòng tốt, nhưng người ta cũng làm nghề chạy xe như anh mà, anh rể hiểu rõ cuộc sống mưu sinh vất vả lắm, tha cho người ta được thì nên tha.”
Tôi không chịu bỏ qua, cứ nhất quyết đòi chị tôi đưa biển số xe của người đó, nếu không nhớ thì phải báo cảnh sát để trích xuất camera.
Chị ta và anh rể nhìn thấy tôi kích động vì chính nghĩa như vậy, mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng kiếm đại một cái cớ, kéo theo Dương Thừa Chí vừa mới bật máy chơi game chưa kịp chơi đã lôi đi khỏi nhà tôi.
Trước khi đi, chị tôi còn cố ý nhắc: “Nghiêm Nghiêm, đừng quên, tuần sau em mổ u lạc nội mạc, nhớ báo cho chị. Chị sợ Ôn Tự không chăm được em tử tế, định đến bệnh viện chăm em luôn.”