Cuối cùng anh ta hậm hực nói:
“Nếu thật sự không chịu giúp, vậy thì cứ để nó vào ngồi tù hai năm, coi như rút kinh nghiệm, chỉ tội sau này con cái nó không thể thi công chức được.”
Ôn Tự vốn luôn quý mến người nhà tôi, lại là giáo viên nên tính vốn mềm lòng.
Anh từng chứng kiến không ít học trò ưu tú bị mất tương lai chỉ vì có người thân phạm pháp, rất đáng tiếc.
Nếu người đó là Dương Thừa Chí thì anh lại càng không nỡ.
Vì thế, dù đang bị cảm nặng, anh vẫn gắng gượng đến đồn cảnh sát bảo lãnh.
Nhưng đến khi nghe thấy những lời toan tính và sự khinh thường trắng trợn mà gia đình đó dành cho chúng tôi, Ôn Tự tức đến nỗi huyết áp tăng vọt, khó thở, mặt mũi co giật không kiểm soát được.
Cuối cùng không chịu nổi nữa, anh ngã vật xuống đất.
Lúc mở mắt ra lần nữa, anh đã ở nhà rồi.
3
Gia đình chị tôi như đàn thú săn mồi đang vây quanh giường anh, còn tôi thì bị họ nhốt trong nhà vệ sinh đã ba ngày chưa được ăn uống gì.
Giọng chị tôi vang lên:
"Em rể à, tỉnh rồi hả? Tỉnh rồi thì ký vào bản di chúc này đi."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Chị tôi mặc chiếc váy cao cấp của tôi, tay vuốt chiếc vòng cổ sapphire mà Ôn Tự tặng tôi nhân dịp kỷ niệm ngày cưới năm nay.
"Chúng tôi đã chuyển qua ở được ba ngày rồi, nhà tuy hơi to nhưng cũng quen rồi, cậu yên tâm, đống nhà xe tiền bạc này của hai người chúng tôi rất hài lòng, sẽ trân trọng dọn dẹp và sử dụng cho đàng hoàng!"
"Còn đất nghĩa trang ấy hả, con tôi mua siêu xe còn thiếu mấy chục vạn, hai lô đất trước kia các người đặt mua tôi đã hủy giúp rồi."
"Bây giờ thịnh hành thủy táng, cậu yên tâm, tôi sẽ để Thừa Chí đích thân rải tro cốt hai người, coi như hai người cũng có ‘con trai’ tiễn đưa!"
Ôn Tự không thể nói thành lời, bị tai biến nửa người, dù hận đến mấy cũng chẳng thể làm gì lũ người trước mặt.
Anh rể tôi ghé sát tai anh, giả vờ đau lòng mà “phiên dịch” khẩu hình miệng anh:
"Ồ, cậu hỏi vợ cậu đang ở đâu à?"
Ôn Tự bỗng phản ứng dữ dội, phát ra những âm thanh đứt quãng không rõ ràng.
Còn tôi thì đau đến muốn nghẹt thở, nước mắt không ngừng rơi, đập mạnh vào cánh cửa gỗ nhà vệ sinh.
Anh rể tôi cười híp mắt chỉ về phía đó nói với Ôn Tự:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/song-lai-roi-chau-trai-nen-thanh-phe-vat-thoi/c3.html.]
"Kìa, một người ngay cả sinh hoạt cũng không tự lo nổi, tất nhiên nên ở trong nhà vệ sinh thì tiện hơn."
Nói xong anh ta còn cố ý vỗ vỗ đầu mình, tỏ vẻ hối hận tự trách:
"Ái chà, hình như tôi quên mang cơm mang nước cho cô ta rồi, mới có ba ngày thôi mà, chắc chưa c.h.ế.t đói đâu ha."
Chị tôi cũng bật cười theo, trong tiếng cười xen lẫn sự lạnh lùng và căm ghét xa lạ.
"Hơ, tôi cũng không ngờ, mới mấy ngày không nghe thấy tiếng cậu, cái đứa em gái cao quý đến mức thà mất chân cũng phải giữ thể diện ấy, vậy mà vì muốn sống sót chờ cậu trở về, lại chịu uống nước trong bồn cầu."
"Tôi thấy cái đứa học đại học ra cao sang gì đó, cũng chẳng hơn gì đám thường dân như tụi tôi là bao."
Ôn Tự trợn mắt đỏ ngầu, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn gia đình họ làm càn trong căn biệt thự của chúng tôi.
Vì thủ tục chuyển nhượng tài sản thừa kế còn phải chờ thêm một thời gian, nên họ tạm thời chưa thể để Ôn Tự chết, bèn mời bác sĩ và chuyên gia dinh dưỡng riêng đến kéo dài mạng sống cho anh.
Cái gã bác sĩ đó lại chẳng hề dùng thuốc điều trị liệt nửa người cho anh, chỉ khi anh không chịu ăn mới truyền ít nước biển với tiêm dinh dưỡng cho anh sống cầm chừng.
Còn tôi, sau vụ tai nạn xe vốn đã sức khoẻ yếu, bình thường nhờ có Ôn Tự và người giúp việc trong nhà chăm sóc mới cố giữ được tính mạng, đến ngày thứ năm thì tôi thật sự không gắng gượng nổi nữa.
Trước khi chết, tôi gom hết sức lực, cả người lẫn ghế ngã đổ xuống đất, cuối cùng cũng giãy đứt được dây trói.
Đang gắng gượng bò ra mở cửa, thì ngay giây tiếp theo, cửa lại đột ngột bị đẩy ra từ bên ngoài, thằng cháu Dương Thừa Chí thong dong bước vào.
4
Nó cầm điện thoại của tôi trên tay, đứng từ trên cao nhìn xuống như đang nhìn một con kiến, ngay cả liếc mắt cũng chẳng buồn bố thí.
Thô lỗ kéo ngón cái của tôi đặt lên màn hình điện thoại để mở khoá, vừa làm vừa cười nhạo:
"Ôn Tự, cái gã nhà giàu mới nổi đó cũng chịu chơi đấy, vì một kẻ tàn phế như dì mà vung tiền như rác. Nếu không phải tôi kiểm tra nhật ký cuộc gọi của dượng, chắc cũng chẳng phát hiện ra cái thẻ phụ dượng mở cho dì còn hơn một triệu đâu."
Tôi nhìn đứa cháu mà cả đời mình thương yêu chiều chuộng, đau đớn tột cùng mà thốt lên:
"Dương Thừa Chí, tao cứ tưởng mày chỉ là được nuông chiều quá mức, không ngờ mày lại độc ác giống hệt cha mẹ mày. Tao và dượng mày đâu có bạc đãi mày, chẳng lẽ mày không có chút lòng biết ơn nào à?"
"Từ nhỏ tới lớn, thời gian cha mẹ mày chăm mày còn không bằng tao với dượng mày, tao lại còn vì cứu mày mà thành ra cái thứ phế vật như mày nói đấy, mày thực sự không có tim à?"
Dương Thừa Chí mất kiên nhẫn, giật lấy cái ghế đập mạnh xuống tay tôi.
"Đủ rồi, đừng đem đạo đức ra trói buộc tôi nữa, tôi ghét nhất loại người giả nhân giả nghĩa như các người!"