Sau Khi Trọng Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù - Chương 26

Cập nhật lúc: 2025-04-23 11:13:42
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mọi người xung quanh xôn xao bàn tán, Quần Thanh nhìn kỹ, thì ra là người quen của nàng.

 

Là Tiểu Tùng, đồng tử hầu thuốc bên cạnh Phương Tiết, chắc hẳn là do Phương Tiết sai hắn đuổi theo đưa thuốc cho nàng.

 

Tiểu Tùng vội vã chạy tới, nhưng thấy hai bên đang đánh nhau thì rụt cổ lại, không dám đi qua, liền đứng c.h.ế.t lặng bên đường. Quần Thanh vội ra hiệu: “Lùi lại, đợi ta dưới cầu.”

 

Ai ngờ Tiểu Tùng nhìn nàng, rồi lại nhìn đám người kia, do dự một chút rồi nhắm mắt, ôm hai gói thuốc lao tới.

 

Đám binh phủ kia đã đánh đến đỏ mắt, một người nghe động liền vung chân đá, Tiểu Tùng bị đá ngã lăn ra đất! “Bộp” một tiếng, gói thuốc văng tung tóe.

 

Cùng lúc đó, viên đá trong tay Quần Thanh bay ra, va lên mái hiên phát ra tiếng “keng”, rồi trúng vào cổ tên lính phủ kia, khiến hắn lùi lại mấy bước, ôm cổ kêu lên: “Chảy m.á.u rồi!”

 

Đám lính phủ lập tức tụ lại: “Có người phóng ám khí, cẩn thận hắn còn chiêu sau!”

 

“Trời ơi, tội nghiệp quá!” Những nữ nhân xung quanh xót xa cho đứa nhỏ bị hại vô cớ, nhưng không ai dám tiến lên đỡ.

 

Quần Thanh đã len qua đám đông, đỡ Tiểu Tùng dậy.

 

Tiểu Tùng tuy bị đá một cú nhưng không bị thương nặng, chỉ là đau đến chảy nước mắt, quần áo rách bươm. Tính tình hắn xưa nay cứng đầu, tức giận nhét gói thuốc vào tay Quần Thanh rồi bỏ chạy.

 

“Đứng lại!” Tên gia đinh áo đen bị trúng cổ lao theo, nhưng bị người khác giữ lại.

 

Quần Thanh nói: “Chỉ là một đứa trẻ, công tử đừng làm khó nó.”

 

Ngay sau đó, nàng bị đẩy ngược tay ra sau, ngã ngồi xuống đất, lòng bàn tay bị sỏi cứa rách.

 

Lão nhân chống gậy bên cạnh tức giận quát: “Các ngươi là ai? Ngay cả nữ nhi yếu ớt cũng bắt nạt!”

 

“Đúng vậy. Người của phủ Yến vương thật ngạo mạn, đến cả luật pháp do thánh thượng định ra cũng không coi ra gì?”

 

“Phủ Yến vương làm việc, liên quan gì các ngươi? Muốn giữ cái lưỡi thì đừng lắm lời!” Một tên cầm đầu giơ đao hù dọa, khiến mọi người lại lùi thêm vài bước.

 

Quần Thanh vẫn ngồi dưới đất, không nhúc nhích. Khóe mắt nàng thấy Tiểu Tùng đã chạy xa, lúc này mới từ từ chỉnh lại mạng che mặt.

 

Vừa rồi vì gấp gáp mà nàng suýt để lộ thân phận. Đám người này đến không có thiện ý, nhưng chỉ cần là người dưới trướng quyền quý, thì không thể tùy tiện g.i.ế.c thường dân ở Trường An, nếu không sẽ bị đưa lên Đại Lý Tự, không ai thoát được.

 

Việc nàng cần làm là đóng vai một phụ nhân bình thường, cùng lắm bị đánh mắng vài câu, để họ xả giận là có thể thoát thân.

 

Quả nhiên, nàng lại bị túm cổ áo như bao tải kéo dậy, chân không chạm đất.

 

Quần Thanh thả lỏng toàn thân, trông vô cùng yếu ớt.

 

“Sao lại che mặt?” Một tên lính phủ nhìn nàng với ánh mắt dâm tà: “Để ta xem mặt ngươi thế nào, nếu đẹp thì ta hôn một cái, nếu xấu thì cho hai bạt tai, ngươi thấy sao?”

 

Nói rồi, hắn đưa tay định kéo mạng che mặt của nàng.

Team Hạt Tiêu

 

Tay hắn còn chưa chạm đến tấm lụa trắng thì một giọng nói gấp gáp từ phía sau vang lên: “Cuồng Tố, bảo vệ phu nhân rời đi!”

 

Giọng Lục Hoa Đình không lớn, nhưng vang lên vô cùng rõ ràng, khiến Quần Thanh toàn thân m.á.u dồn lên đỉnh đầu.

 

Hắn nói gì?

 

Bảo vệ, phu nhân, rời đi.

 

Trong lời nói lộ rõ sự lo lắng, bảo vệ, quan tâm, khiến Quần Thanh ngẩn người, như thể nàng là người rất quan trọng với hắn. Ngay sau đó, Cuồng Tố, m.á.u đầy đầu, từ trên không lao xuống, đá vào mặt tên hộ vệ đang túm lấy nàng.

 

Quần Thanh không thể giả bộ nữa, liền đá văng tên lính gần nhất, rồi bỏ chạy.

 

“Ả đàn bà này cùng phe với họ Lục, đừng để bị lừa! Đuổi theo!”

 

“Lúc nãy phóng ám khí cũng là ả! Đừng để ả chạy đi báo tin!”

 

Quần Thanh nhắm mắt.

 

Khi đang chạy trốn, trong lòng nàng muốn g.i.ế.c Lục Hoa Đình cả trăm lần. Hắn cố ý…

 

Chuyện đánh nhau này vốn không liên quan đến nàng, hắn lại cố kéo nàng vào, là để ép nàng ra tay, dẫn một phần địch sang phía nàng.

 

Bị ép đến tuyệt cảnh, Quần Thanh nào còn giữ gìn được nữa. Ba viên đá còn lại trong tay áo đã dùng hết, sờ được gì thì lấy đó làm vũ khí.

 

Nhưng gặp phải mấy tên võ sĩ cao lớn, nàng yếu thế, chỉ có thể đá văng ra một đoạn, không thể hạ gục được ai, quả là lực bất tòng tâm.

 

Đám truy binh như ma quỷ, tóm lấy váy và mạng che mặt của nàng, kéo nàng ngã nhào. Sau đó có người lao tới đè lên người nàng, chắn cho nàng một đòn đánh từ trên xuống.

 

Quần Thanh nằm rạp dưới đất, mùi m.á.u tanh nồng nặc. Cuồng Tố nằm đè lên nàng, đám cận vệ vung gậy đập vào đầu Cuồng Tố. Cuồng Tố mắt đỏ ngầu, vẫn ôm chặt nàng không buông, thấy nàng ngẩng đầu, liền dùng đôi mắt ngây thơ như trẻ con nhìn nàng, dịu dàng an ủi: “Trường sử nói, ta c.h.ế.t trước. Ngươi, không sao.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/chuong-26.html.]

Quần Thanh lạnh lùng đếm từng cú, đến cú thứ mười, nàng bất ngờ rút thanh đao bên hông Cuồng Tố, vung mạnh đ.â.m xuyên n.g.ự.c tên lính phủ.

 

Tên đó gục xuống. Máu từ đầu Cuồng Tố chảy dọc theo tóc mai, đã gần như bất tỉnh.

 

Quần Thanh đẩy hắn ra, nhìn về phía Lục Hoa Đình. Không có Cuồng Tố cản, hắn bị đẩy vào sạp hàng đổ nát, đối phương rút ra một con d.a.o ngắn sáng loáng, mũi d.a.o chĩa xuống, Lục Hoa Đình chỉ có thể dùng tay chặn lưỡi dao.

 

Trong lúc đánh nhau, người không được ngã. Ngã là cách cái c.h.ế.t không xa.

 

Mắt Quần Thanh trắng xóa, tai nàng như nghe thấy nhiều âm thanh hỗn loạn. Nàng cố giữ bình tĩnh suy tính, nhưng cục diện đã vượt ngoài tầm kiểm soát.

 

Đám binh lính áo đen kia còn hung ác hơn cả đám lưu manh ngoài chợ, đập phá tung tóe mấy sạp hàng, làm như không thấy mấy chủ sạp lăn lộn dưới đất cầu xin.

 

Cổ Quần Thanh gân xanh nổi lên, môi mím chặt, đột nhiên hét lớn: “Thổi còi xương!”

 

Tiếng nàng thê lương, vang vọng xa xăm. Đáp lại nàng là tiếng còi còn thê thảm hơn, từng tiếng, từng tiếng.

 

Mấy đứa trẻ đi mua điểm tâm, cùng một vài phụ nhân đều lấy còi xương đeo trên cổ, đưa lên môi thổi.

 

Tiếng còi như tiếng ai oán, như mũi tên xé mây, xuyên qua bầu trời.

 

Đám lính phủ không hiểu chuyện gì xảy ra, hoang mang dừng tay, nhìn quanh bốn phía.

 

Sau đó, họ nhận ra đám dân chúng vốn cam chịu trước đó, dường như trong khoảnh khắc đã trở thành một đám người hoàn toàn khác:

 

Từ tầng hai, những ánh mắt giận dữ của dân chúng nhìn chằm chằm xuống, lạnh như băng giá. Bà chủ quán Lăng Tâm Ký mặt xám như tro, hắt cả thùng nước từ tầng hai xuống, nước xối xả như trút. Tiếng trống vang lên rầm rập từ bốn phương tám hướng.

 

Thì ra ở mỗi góc lan can tầng hai chợ tây đều đặt một chiếc trống da bò, tiếng trống vang dội như đang truyền đi một tín hiệu.

 

Bọn người kia rõ ràng không ngờ sẽ có tình cảnh như vậy, mặt mũi nhìn nhau, sắc mặt lo lắng, tự động tụ lại thành một nhóm nhỏ.

 

Ngay sau đó, từ các lầu hai bốn phía và hai đầu quan đạo, từng tốp nam nhân ùa xuống, có người là tiểu nhị, có người là thực khách, người cầm sào phơi đồ, người xách chổi lau nhà, ai nấy ánh mắt đều mang đầy thù hận.

 

Dẫn đầu là một lão ông râu bạc trắng, ông trừng mắt quát lớn:

"Năm ngoái, thánh nhân đã ban hành tân luật, trong thành Trường An, quan binh không được quấy nhiễu dân thường. Mới đó một năm, Yến vương lại muốn làm gì? Năm xưa, kêu chúng ta mở cửa đầu hàng, chúng ta mở rồi, người của Yến vương vẫn giẫm đạp dân hai phường. Là Yên vương thất tín trước, đừng trách dân chúng đứng lên phản kháng!"

 

Cũng từ lúc đó, nội thành tự thỏa thuận, cho phụ nữ và trẻ em đeo còi xương, lấy đó làm tín hiệu, nếu có chuyện tương tự xảy ra sẽ liên hợp lại chống trả.

 

“Lão trượng, chúng tôi... chúng tôi chỉ đang dọn dẹp nội vụ, hoàn toàn không có ý làm tổn thương ai...” Tên cầm đầu mặc áo đen rõ ràng không hiểu sự tình, bị ánh mắt giận dữ từ bốn phía làm cho sợ hãi, sắc mặt hoảng hốt.

 

“Không có ý? Các ngươi tưởng dân chúng chúng ta không có mắt à? Việc của các ngươi, dám vô tình đụng đến vợ con chúng ta, chúng ta sẽ liều mạng với các ngươi!” Lão già nói xong, mọi người đồng thanh hưởng ứng.

 

Tên cầm đầu thấy tình thế bất lợi, thổi còi ra hiệu thu quân, đám người áo đen như lũ sâu rút lui bốn phía, bị dân chúng ném đầy rau cải, trứng gà và rơm rạ vào người.

 

Người dân chợ tây vẫn ở lại chửi mắng một hồi rồi mới dần dần giải tán.

 

 

“Trường sử.” Quyển Tố vẫn còn sợ hãi.

 

Lúc nãy Lục Hoa Đình tay không chặn dao, m.á.u nhỏ như chuỗi san hô, dọa Quyển Tố phải cúi đầu nhận lỗi: “Thuộc hạ thất trách!”

 

Lục Hoa Đình thì lại mặt không biểu cảm, như thể cánh tay bị thương không phải của mình, tiện tay xé tấm vải từ áo đối phương, ném cho Quyển Tố.

 

“Thắt lưng bị kéo tuột rồi.” Quyển Tố nghe vậy vui mừng ra mặt, nhanh chóng nhét thắt lưng vào người, lại ngẩng đầu nói: “May mà trường sử giữ lại được chứng cứ. Tay ngài thế nào, nếu bị thương, điện hạ sẽ không tha cho thuộc hạ đâu!”

 

Lục Hoa Đình ngược lại đưa tay kia kéo mặt Quyến Tố thâm tím lên nhìn kỹ, thấy chỉ là ngoại thương thì mới đẩy hắn ra: “Đi ghi lại những cửa hàng nào bị thiệt hại.”

 

Hắn dùng một tay xé ống tay áo, quấn mấy vòng quanh vết thương. Mấy năm qua từng chinh chiến, gặp sơn tặc, chuyện như thế này chẳng đáng gì.

 

Máu thấm đỏ qua lớp vải, hắn yên lặng nhìn một lúc.

 

Kiếp trước Mạnh Quan Lâu có điên đến mức này không?

 

Đang nghĩ thì một kẻ như con sói dính đầy m.á.u chạy đến trước mặt, trong tay nắm một đóa trâm ngọc, giơ lên trước mặt Lục Hoa Đình, nói: “Thuộc hạ hộ tống nữ nhân kia đến bờ sông, nữ nhân kia hái hoa này rồi... biến mất!”

 

Lục Hoa Đình nhìn đóa hoa thật lâu, khó tin hỏi: “Ngươi làm gì thế? Cướp điểm tâm người ta, giờ đến cả hoa cũng cướp?”

 

“Thuộc hạ không cướp!” Cuồng Tố giậm chân thật mạnh, suýt đập vỡ nền đất, mới khiến Lục Hoa Đình hiểu được, là hắn theo Quần Thanh đến bờ sông, học nàng hái một đóa mà thôi.

 

“Lại đây.” Lục Hoa Đình ngoắc tay, lấy khăn tay lau sạch m.á.u trên đầu Cuồng Tố, cẩn thận kiểm tra vết thương, thấy không đến xương mới đưa khăn cho hắn tự ấn, cười lạnh: “Không gọi là biến mất, là ngươi để lạc mất người ta. Nàng ta cố ý vứt ngươi lại. Đã còn tâm tình đi hái hoa, ngươi không cần theo nữa. Theo tiếp là bất kính rồi.”

 

Cuồng Tố dường như hiểu mà cũng như không hiểu, do dự một lát, mới ấp úng thốt ra một câu: “Nhưng... phù ngư của thuộc hạ, vẫn ở chỗ nữ nhân kia.”

 

Lục Hoa Đình hít sâu một hơi.

 

 

Loading...