Nhìn sang Vân Thư đang bĩu môi bất mãn, không biết nàng ta có vui vẻ nổi không khi tự dưng có thêm một “tỷ muội”.
Trước khi lên xe ngựa, Vân Thư bất ngờ đuổi theo, lớn tiếng chỉ tay về phía ta:
“Tẩu muốn đi cũng được, nhưng phải để lại cây trâm lưu ly cho ta!”
Khi xưa thương yêu người nhà hắn, ta cũng yêu lây cả nàng ta, nâng niu chiều chuộng, rốt cuộc lại khiến nàng quên mất thân phận của mình.
Ta không giận, chỉ thản nhiên quay đầu phân phó nha hoàn theo hầu:
“Đến phủ Tấn vương, mang đến danh sách toàn bộ đồ cưới của ta. Nay đã hòa ly, những gì thuộc về ta, không được để thiếu một món.”
Xe ngựa lăn bánh, rời khỏi Vân gia.
Vân Kỳ e là vẫn chưa hay ta lần này rời đi, chính là khởi đầu cho một đại họa sắp giáng xuống đầu hắn.
04
Một tháng trước, trong yến hội thưởng hoa do phu nhân Hầu phủ Xương Ninh tổ chức, tiểu muội nhà họ Vân – Vân Thư – chẳng may mặc trùng y phục với cháu gái của Quý phi là Cố Nam Sơ.
Hai người đều vận áo bỉ giáp màu hồng đào, phối cùng váy lụa thêu bươm bướm.
Phụ thân của Vân Thư vốn xuất thân võ tướng, ba huynh muội nhà họ Vân cũng đều thân hình cao lớn, vai rộng lưng dày.
Thân thể như thế, nếu là nam tử thì không sao, thậm chí còn khiến người ta khen một tiếng "oai phong lẫm liệt".
Nhưng Vân Thư đường đường là nữ nhi, lại mang vóc người ấy mà khoác lên màu hồng đào yêu kiều, quả thật khó tránh khỏi cảm giác không hợp cảnh hợp thân.
Trước khi đến Hầu phủ Xương Ninh, ta đã cố ý nhắc nhở nàng.
Thế mà Vân Thư lại mê mẩn sắc hồng phấn, còn cao giọng cãi lại:
“Màu hồng phấn là hợp với ta nhất! Ta cứ mặc!”
Nàng liếc ta một cái, bĩu môi nói thêm:
“Chẳng lẽ muốn ta ăn mặc giống tẩu, vừa cũ kỹ vừa nhàm chán?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Kết quả, khi Vân Thư và Cố Nam Sơ đứng cạnh nhau, quả thực đã vô tình tôn lên vẻ yểu điệu, duyên dáng của Cố tiểu thư.
Một vị phu nhân đứng bên không nhận ra Vân Thư, liền khẽ cảm thán:
“Vị tiểu thư kia là con gái nhà ai vậy? Vai rộng lưng to như vậy, trông chẳng khác gì một hảo hán trong đám lục lâm sơn trại!”
Trong tiếng cười rộ vang lên, Vân Thư đỏ mặt tía tai, ánh mắt nhìn Cố Nam Sơ như muốn phun ra lửa.
Khi ấy, ta đang bị Hầu phu nhân Xương Ninh kéo lại hàn huyên, nhất thời sơ suất không để tâm tới nàng.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, bên ngoài đã ầm ĩ một trận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/sau-khi-hoa-ly-phu-quan-hoi-han-roi/3.html.]
Lúc ta chạy đến, chuyện đã không thể vãn hồi.
Vân Thư và Cố Nam Sơ vì trùng y phục mà sinh lòng hiềm khích, lại tình cờ đụng mặt nơi bờ ao trong vườn.
Vân Thư được nuông chiều quen thói, gan to bằng trời, thế mà lại dám đẩy Cố Nam Sơ xuống nước!
May sao trong phủ Xương Ninh có vài bà tử biết bơi, lập tức nhảy xuống kéo nàng ta lên, mới tránh được họa lớn.
Nhà họ Cố là ngoại gia của Quý phi, những năm gần đây nhờ Quý phi được sủng ái mà thế lực cũng không nhỏ.
Cố gia tất nhiên không thể bỏ qua, Quý phi lại càng giận dữ, công khai đòi Vân gia phải cho một lời giải thích.
Khi ấy, mẹ chồng ta đã lên núi chùa lễ Phật, còn Vân Thư lại theo ta đến yến hội, ta không thể không đứng ra gánh lấy.
Ta lập tức tiến cung trong đêm, thỉnh cầu Hoàng bá bá ra mặt điều giải, rồi đích thân mang lễ vật hậu hĩnh đến Cố phủ tạ lỗi.
Mới có thể miễn cưỡng vãn hồi cục diện.
Song, Quý phi vẫn canh cánh trong lòng, thi thoảng lại nhằm vào ta mà gây khó dễ.
Chưa dứt họa cũ, họa mới đã ập đến —
Nhị đệ nhà họ Vân, Vân An, ở Túy Tiên Lâu vì một tân hoa khôi vừa treo bảng, mà đánh nhau với người ta một trận long trời lở đất.
Hắn dựa vào người đông thế mạnh, lại dám đánh gãy một chân đối phương, còn ngạo mạn buông lời:
“Ngươi có biết bản thiếu gia là ai không hả, mà cũng dám mơ tưởng tới Tiểu Xuân Đào? Hôm nay phải dạy ngươi một bài học nhớ đời!”
Đám tay chân theo hầu Vân An càng thêm ngang ngược càn rỡ:
“Nhị công tử nhà chúng ta nhân hậu khoan hòa, nếu không phải nể ngươi đã gãy chân, e là đã bắt ngươi phải bò qua háng người rồi!”
Mà người bị đánh gãy chân, lại bị lăng nhục, không ai khác, chính là Thọ vương – con trai ruột của Thái hậu.
Thọ vương lâu nay ở phiên địa, lần này đặc biệt hồi kinh để chúc thọ Thái hậu nhân dịp vạn thọ tiết.
Nào ngờ một chuyến đến Túy Tiên Lâu, lại rước lấy họa gãy chân.
Phụ thân ta – Tấn vương – tuy không phải do Thái hậu sinh ra, nhưng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng dưới gối Thái hậu, tình như mẫu tử.
Thái hậu cũng luôn đối đãi với ta như cháu gái ruột, ân tình thâm hậu.
Sau khi hay tin, ta đích thân đi mời vị thần y ẩn cư trong núi, về kinh nối lại chân cho Thọ vương.
Lại từ trong của hồi môn lấy ra một gốc nhân sâm trăm năm, dâng lên để giúp Thọ vương dưỡng thương.
Thái hậu vì nể ta thành tâm, không xử phạt Vân An, nhưng trong lòng rốt cuộc đã có vết rạn, từ đó dần sinh xa cách, không còn thân thiết với ta như trước.
Ta và hoàng thất bởi Vân gia mà nảy sinh khe hở, đến hôm nay, ta mới thực sự nhận ra lỗi lầm của chính mình.