Sau Khi Hòa Ly, Phu Quân Hối Hận Rồi - 2

Cập nhật lúc: 2025-05-09 07:07:34
Lượt xem: 1,213

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Suốt một năm qua, ta vì những rối ren mà gia đình hắn gây ra mà lao tâm khổ tứ, mệt mỏi đến mức bạc tóc.

 

Nay muội muội hắn lại dám dùng rắn để dọa nạt tẩu tử mình, còn hắn – thân là ca ca – lại dửng dưng bảo ta đừng so đo, đừng làm mất thể diện!

 

Nghĩ tới suốt một năm dài đằng đẵng, Vân Kỳ chưa từng gửi cho ta nổi một phong thư hỏi han, lòng ta bỗng trào dâng nỗi xót xa, cảm thấy chính mình thật không đáng.

 

Vân Kỳ hoàn toàn không nhận ra cảm xúc trong lòng ta, vẫn thao thao bất tuyệt, đem toàn bộ lỗi lầm trong chuyện này đổ hết lên đầu ta.

 

“Trưởng tẩu như mẹ. Mẫu thân lên sơn tự lễ Phật, huynh đệ muội muội trong nhà đều nên do trưởng tẩu chăm nom. Nay muội ấy gây họa, đó là do nàng chưa làm tròn bổn phận làm tẩu tử.”

 

Nhìn vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Vân Kỳ, lại nghĩ đến bao chuyện phiền muộn phát sinh không dứt trong Vân phủ, trong lòng ta bỗng dâng lên một cơn tức vô danh.

 

Ta trầm mặt, không kiêng nể mà hỏi thẳng:

 

“Ngươi là ai? So đo điều gì?”

 

Vân gia huynh muội cùng đám nha hoàn đang đứng hầu bên đều ngẩn ra, cả gian phòng lập tức tĩnh lặng như tờ.

 

Ta giả bộ như không quen biết, đưa tay chỉ vào Vân Kỳ và Vân Thư, giận dữ quát lớn:

 

“Phủ Tấn vương ta quy củ nghiêm ngặt, sao lại để hai kẻ xa lạ xông vào như chốn không người?”

 

Ngay tức thì, đám nha hoàn hoảng hốt cả lên, chạy loạn khắp nơi.

 

Lát sau, ngự y nhíu mày nói ta do hàn khí nhập thể sau khi rơi nước, e là đã mất trí nhớ.

 

Không ngờ Vân Kỳ lại bỗng dưng kích động.

 

Hắn lấy ra một tờ giấy hòa ly, có chút chột dạ mà dời ánh mắt đi nơi khác.

 

“Nàng và ta vốn đã có ước hẹn, sau một năm thành hôn sẽ ly biệt. Giờ đây đã đến hạn, nàng nên ký tên, điểm chỉ đi thôi.”

 

Ta lại không hề hay biết, giữa ta và hắn từng có một thỏa ước như thế!

 

Ánh mắt ta lướt qua tờ hòa ly thư, nét chữ cứng cáp hữu lực, đủ thấy hắn đã quyết tâm từ lâu.

 

Trong lòng ta dâng lên một nỗi xót xa khó tả.

 

Dẫu sao, hắn cũng là vị Thiếu tướng quân mà ta từng thầm mến. Năm ấy, một thoáng gặp gỡ dưới rừng mai, khiến lòng ta rung động mãi không nguôi.

 

Dù là đến tận lúc này, ta vẫn còn có chút không đành lòng.

 

Huynh muội nhà họ Vân phạm phải lỗi lớn, Vân mẫu lại càng có nhiều hành vi trái đạo…

 

Nếu ta còn ở lại Vân phủ, thì những người này vẫn còn có thể dựa vào thể diện của phủ Tấn vương mà giữ được đôi phần an toàn.

 

“Vân Kỳ, thật ra ta…”

 

Chưa kịp để ta nói hết lời, một nữ tử mặc chiến bào đã xông thẳng vào trong.

 

“Vân Kỳ! Chàng nói sẽ đưa ta dạo chơi kinh thành, ta chờ chàng lâu rồi đó!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/sau-khi-hoa-ly-phu-quan-hoi-han-roi/2.html.]

03

 

Nữ tử nọ vô cùng tự nhiên khoác lấy tay Vân Kỳ, cả người nghiêng hẳn vào người hắn.

 

Động tác nóng bỏng táo bạo, chẳng hề để tâm đến ánh mắt soi xét xung quanh.

 

Hành xử như thế, nữ tử chốn kinh thành tuyệt đối không ai dám làm.

 

Nàng ta đưa mắt nhìn ta, ánh nhìn không mang ác ý, chỉ có vẻ tò mò đánh giá.

 

Thế nhưng, với ta mà nói, lại lạnh như rơi vào hầm băng.

 

“Giảo Nguyệt lớn lên nơi biên ải, tính tình thiện lương, thuần hậu vô tư, không quen những lễ nghi rườm rà nơi kinh thành.”

 

Thân thể Vân Kỳ thoáng cứng lại, thần sắc trở nên ngượng ngập khác thường, nhưng hắn không hề đẩy nàng ta ra, trái lại còn dịu giọng giải thích thay, ngữ khí mang theo vài phần sủng nịnh và dung túng.

 

Thì ra, Vân Kỳ cũng biết che chở người trong lòng là thế nào.

 

Hắn chẳng đoái hoài việc ta bị rắn dọa đến ngất xỉu, chẳng qua là bởi… trong mắt hắn, ta vốn không đáng để bận tâm.

 

Khoảnh khắc đó, ta bỗng như ngộ ra tất cả.

 

Ta cười nhạt một tiếng, như cười chính mình si ngốc, rồi phất tay bảo nha hoàn mang bút mực tới, không hề do dự, hạ bút ký tên mình lên tờ hòa ly thư.

 

Hòa ly thư được làm thành hai bản, ta phân phó người cất kỹ, rồi sai mang đến Tông Chính Tự lưu trữ hồ sơ.

 

Phần mình thì chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị thay y phục, tiến cung diện thánh.

 

Quận chúa hoàng gia hòa ly, không thể không bẩm báo lên trên.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Thấy ta hành động quả quyết như vậy, Vân Kỳ vội vàng rút tay khỏi vòng ôm của Giảo Nguyệt, ánh mắt phức tạp chặn trước mặt ta:

 

“Không cần vội thế, từ từ rồi tính cũng được.”

 

Ta ngẩng đầu, bình thản đối diện với ánh mắt của Vân Kỳ.

 

Người thiếu niên năm nào cưỡi ngựa phóng đến, vung ngân thương khều xuống nhành mai vì ta rốt cuộc cũng c.h.ế.t chìm trong hồi ức rồi.

 

Ta mỉm cười đoan trang, bình tĩnh, giọng điệu không gợn chút sóng, như thể thật sự đã quên hết mọi chuyện.

 

“Đã quên mất Vân tướng quân, tất cũng là do duyên phận không đủ.”

 

Ta liếc mắt nhìn Giảo Nguyệt đang đứng sau lưng hắn, chậm rãi nói, ý vị thâm trường:

 

“Sớm rời đi một chút, cũng là để nhường chỗ cho người mới.”

 

Vân Kỳ khẽ nhíu mày, mở miệng giải thích:

 

“Làm gì có người mới nào, Giảo Nguyệt từng cứu mạng ta nơi biên ải, ta chỉ xem nàng như muội ruột mà thôi.”

 

Thế nhưng bàn tay đang ngăn cản ta bước đi, lại chầm chậm buông xuống.

 

Muội ruột ư?

Loading...