Sau Khi Bị Ruồng Bỏ, Ta Gả Cho Sơn Tặc - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-04-23 03:55:08
Lượt xem: 195

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

9.

“Thẩm Mục Dã, ta… từng thành thân rồi.”

“Lão tử không quan tâm!”

“Nhưng ta thì có.”

Ta cắn chặt môi, quay người chạy về phòng, trong đầu như có một mớ chỉ rối quấn lấy, không sao gỡ ra được.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Ta sợ bị hắn đuổi khỏi nơi này.

Ta thực lòng rất thích cuộc sống ở trại.

Cho đến lúc này mới sực nhận ra, không biết từ khi nào, ta đã coi nơi đây là nhà.

Hôm sau, vừa mở cửa, một bóng người đã lướt qua trước mắt.

Chẳng bao lâu sau, bóng người ấy lại lững thững quay về, ra vẻ thờ ơ vuốt tóc mấy cái:

“Lão tử chờ nàng cả buổi rồi đấy. Hôm nay chẳng phải hứa đi xem hội đèn sao? Sao chậm chạp thế?”

Ta chớp đôi mắt khô rát sau một đêm không ngủ, đầu óc mơ hồ:

“Ngươi vẫn muốn đi hội đèn với ta sao?”

“Lão tử là hạng người nuốt lời à?” Hắn trừng mắt nhìn ta một cái, ra chiều như mọi chuyện chưa từng xảy ra, giục –

“Mau mau sửa soạn, sắp trễ rồi!”

Dù bị lườm một cái, trong lòng ta lại dâng lên cảm giác an tâm lạ thường.

Rửa mặt xong, ta đi một vòng tìm mà chẳng thấy hắn đâu.

Liếc sang nhà bên, liền thấy hắn đang đứng trước cửa nhà Vương thẩm, nói chuyện rôm rả.

“Lão tử hôm nay tắm rồi gội rồi, râu cũng cạo luôn, chỉ vì nàng từng khen mặt ta trắng trẻo đó!”

“Vậy mà nãy giờ nàng chẳng có phản ứng gì hết?”

Vương thẩm cười lớn:

“Sợ gì chứ, gái tốt sợ trai lắm tình, rồi cũng sẽ đổ thôi mà!”

Ta nấp sau vách tường, tai nóng ran.

Nghĩ lại lúc nãy, hình như tóc hắn đúng là còn hơi ướt thật?

Chợt nghe hắn lầm bầm thêm một câu:

“Lão tử còn học theo dân thành, xông thơm người nữa đấy.”

Ta kinh ngạc – hắn mà cũng xông hương?

Thế nhưng, lúc nãy ta đâu có ngửi thấy mùi gì.

Mãi đến khi ra phố huyện, một đứa trẻ chạy vụt qua, xô ta nhào thẳng vào lòng hắn.

Bị cánh tay rắn chắc của hắn siết lấy, mùi hương nhàn nhạt, ấm nóng từ người hắn liền ùa vào khứu giác ta.

Tim ta như có ai đập một cái, má nóng bừng.

Nhìn ánh mắt lấp lánh đang đợi ta khen ngợi, ta mềm lòng, khẽ hỏi:

“Thẩm Mục Dã, người ngươi sao lại có mùi thơm vậy?”

“Lão tử sáng nay thắp hương cho tổ tiên, cố tình để người mình ám hương cho lâu đấy.” Hắn đắc ý hẳn lên, trong mắt toàn là mong chờ được khen.

“Sao hả? Thơm không? Nghe bảo người trong thành ai cũng xông hương, lão tử cũng thử xem sao.”

Thì ra là mùi nhang cúng, bảo sao ta thấy quen đến thế. ( =))) )

Mười năm trước, ngày ngày ta phải thắp nhang cho cha mẹ nuôi nhà họ Từ, cả người đều ám mùi ấy.

Chỉ là nửa năm qua không ngửi đến, ta lại quên mất rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/sau-khi-bi-ruong-bo-ta-ga-cho-son-tac/chuong-5.html.]

Lòng bỗng nhẹ bẫng.

“Thẩm Mục Dã, thơm thật đấy.”

Đôi tai hắn bỗng đỏ bừng, cái vẻ tự đắc cũng lúng túng hẳn, vội vã quay đầu đánh trống lảng:

“Kia nhiều đèn lắm kìa! Mau qua đó xem đi!”

10.

Ta chưa từng được đi hội đèn.

Trước hôm nay, ngọn đèn đẹp nhất mà ta từng thấy là chiếc lồng đèn lưu ly Từ Sơ Trạch mang về từ phủ người khác.

Khi ấy, chúng ta vừa đặt chân đến kinh thành, đúng dịp Thượng Nguyên.

Ta ở nhà làm biết bao nhiêu món ngon, chỉ đợi hắn trở về cùng ta ra phố ngắm đèn.

Nghe nói Thượng Nguyên ở kinh thành náo nhiệt vô cùng.

Thế nhưng ta chờ mãi, chờ đến thiếp đi lúc nào chẳng hay, mới thấy hắn trở về với một chiếc đèn lưu ly trên tay.

“A Trạch, cái này là tặng ta sao?” Ta vui mừng đón lấy, mắt sáng lên

“Đẹp thật, chắc hẳn đắt lắm đúng không?”

Ánh mắt hắn bỗng chốc lạnh lẽo, đầy khó chịu:

“Trong đầu ngươi chỉ biết nghĩ đến tiền thôi à?”

Ta không hiểu mình đã làm gì khiến hắn tức giận.

Chiếc đèn đó, ta cũng không dám chạm vào nữa.

Mãi cho đến sau này, khi hắn thành thân với A Phù, ta mới thấy đám nha hoàn dùng loại đèn y hệt để soi đường buổi tối.

Lúc ấy ta mới hiểu, đêm Thượng Nguyên năm ấy, hắn đi gặp một cô gái khác.

Những chuyện như bị phớt lờ, bị bỏ lại, nhiều đến mức, ta cũng dần học cách quen với nó.

“Đang nghĩ gì thế?”

Một chiếc đèn hình con thỏ đung đưa trước mặt ta, kéo ta khỏi dòng hồi tưởng.

“Cầm lấy chơi đi.” – Thẩm Mục Dã nói.

“Đèn thỏ!?” – Ta nhận lấy, rồi không nhịn được mà hỏi liên tục:

“Là tặng ta sao? Là cố ý mua cho ta phải không? Chỉ riêng cho ta thôi à?”

Tóc mai hắn bị gió thổi tung, đôi mắt mang theo ý cười, kiên nhẫn lặp lại từng chữ:

“Là cho nàng. Cho A Nguyên. Chỉ cho A Nguyên.”

Ta siết chặt đèn thỏ trong tay, lòng rối như tơ vò.

Còn chưa kịp gỡ rối hết mớ cảm xúc, đã nghe giữa phố có tiếng hét lớn:

“Cháy rồiiii!”

Tiếng la hoảng dậy lên tứ phía, dòng người lập tức hỗn loạn ùa về phía chúng ta.

Thẩm Mục Dã nghiến răng, cánh tay siết chặt lấy ta, từng bước từng bước chen về phía bờ sông.

Ta nghe thấy tiếng hắn khẽ rên một cái, nhưng hắn vẫn chỉ ôm lấy ta:

“Không sao, đi tiếp đi.”

Cuối cùng cũng ra được đến bờ nước, ta mới dám thở phào.

Quay đầu lại chỉ thấy tóc hắn rối bời, áo cũng rách xước mấy đường.

Bộ đồ tươm tất hắn sửa soạn cả buổi cho hội đèn, giờ chỉ còn lại mỗi khuôn mặt là lành lặn.

“Cười cái gì?” – Hắn hỏi, giọng vẫn ngang ngang.

“Thẩm Mục Dã…” – Ta nhìn hắn, nhẹ nhàng nói – “Cảm ơn ngươi." 

Loading...