Quy Tắc Nuôi Chim Hoàng Yến - 3

Cập nhật lúc: 2025-05-01 08:52:51
Lượt xem: 328

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy cuối cùng chúng tôi chỉ đắp chăn nói chuyện suốt đêm, nhưng hướng đi này khiến tôi vừa thỏa mãn vừa thẹn thùng.

 

Ngồi trong quán cà phê của mình, tôi đưa tay sờ lên đôi môi còn hơi sưng, vui vẻ nhìn về phía công trường đối diện.

 

Bụi mù cuốn lên.

 

Không thấy bóng dáng Tưởng Xác đâu cả.

 

Tôi cũng chẳng để tâm.

 

Trong đầu chỉ đang tưởng tượng cơ bắp nơi cánh tay anh khi làm việc căng lên sẽ trông như thế nào.

 

Đột nhiên, chiếc điện thoại vốn để chế độ im lặng bật sáng với một cuộc gọi đến.

 

Vừa nhìn tên người gọi, tâm trạng tôi lập tức tụt dốc.

 

Tôi hoang mang nhìn chằm chằm vào điện thoại, cho đến khi đối phương mất kiên nhẫn mà cúp máy.

 

Cũng không biết đã qua bao lâu.

 

Cộc cộc.

 

Tấm kính của quán cà phê bị ai đó gõ nhẹ vài cái.

 

Tôi ngẩng đầu, liền chạm mắt với chú chim hoàng yến thô kệch của mình.

 

6

 

Trên người Tưởng Xác dính đầy đất cát và vết xi măng, sau khi bị nắng chiếu suốt cả buổi, cảm giác như toàn thân anh đang tỏa ra hơi nóng.

 

Vì thế anh không bước vào, chỉ đứng ngoài cửa kính hỏi tôi:

 

“Sao vậy, mặt mũi u ám thế kia, tối qua tôi phục vụ không tốt à?”

 

Tôi lắc đầu: “Không có.”

 

Chỉ là anh vừa nhắc đến chuyện tối qua, tôi liền động tâm, ấp úng nói:

 

“Tối nay… còn đi cùng nhau không?”

 

“?”

 

Anh liếc nhìn tôi một cái, cố ý hỏi: “Cùng nhau làm gì cơ?”

 

Dù trong quán cà phê lúc này chỉ có mỗi mình tôi.

 

Nhưng tôi vẫn lí nhí hết mức:

 

“Ra ngoài… ngủ lại ấy…”

 

“Không được, không rảnh, tối nay ở công trường có việc, tôi không đi đâu được.”

 

Nghĩ đến cảnh anh phải tăng ca, khuân sắt, vác xi măng, tôi tự thấy mình là một bà chủ dịu dàng chu đáo, nên tất nhiên không nỡ làm khó anh thêm.

 

“Vậy… anh bận thì làm đi.”

 

Tôi cụp mắt, thất vọng bặm môi.

 

Đôi môi bị hôn đến sưng đỏ tối qua vẫn còn nổi bật rõ rệt.

 

Tựa như trái mọng bị ngâm nước.

 

Chỉ cần bặm nhẹ, liền ửng lên một tầng đỏ rực mê người.

 

Tưởng Xác nhìn chằm chằm tôi, yết hầu khẽ động, rồi nói:

 

“Em ra đây một chút.”

 

“Hả? Ờ.”

 

Tưởng anh thấy nói chuyện qua kính không thoải mái, tôi ngoan ngoãn đứng dậy, đi ra ngoài, bước đến bên cạnh Tưởng Xác.

 

“Sao vậy?”

 

Người đàn ông không trả lời.

 

Giữa tiếng máy móc vang rền từ công trường gần đó và giai điệu quảng cáo lặp đi lặp lại của quán kem bên cạnh, anh bỗng cúi người hôn lên má tôi.

 

Rồi là môi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/quy-tac-nuoi-chim-hoang-yen/3.html.]

 

Toàn thân anh chỉ có đôi môi chạm vào tôi.

 

Không để dính một chút bụi đất nào lên người tôi.

 

“Dù bận đến đâu, cũng phải dành thời gian để chiều chuộng bà chủ chứ.”

 

Tim tôi không nghe lời, đập thình thịch mấy cái liền.

 

7

 

Sau khi Tưởng Xác quay lại công trường, tôi lững thững quay về quán cà phê.

 

Vui như vừa trúng số.

 

Hai mươi bốn năm sống cuộc đời đều đều của tôi, đây là lần đầu tiên tôi phá vỡ khuôn khổ, chủ động bao nuôi một người—không ngờ lại bao được một người rất tốt.

 

Tưởng Xác không chỉ đẹp trai, mà còn rất tôn trọng tôi.

 

Dù anh nghèo, phải đi làm khuân vác ở công trường.

 

Nhưng không sao.

 

Tôi có thể tiết kiệm ăn uống, bán thêm vài ly cà phê để nuôi anh.

 

Chỉ tiếc là, mấy ngày sau đó, Tưởng Xác luôn rất bận.

 

Mỗi lần tôi hẹn anh ra ngoài qua đêm, anh đều không có thời gian, thỉnh thoảng mới ghé qua trước cửa quán hôn tôi một cái.

 

Hơn nữa, Tưởng Xác nói công trường nguy hiểm, bảo tôi đừng tùy tiện vào tìm anh, để anh tan ca rồi đến gặp tôi.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Nói thật.

 

Cái kiểu quan hệ kỳ lạ này, người ngoài không biết còn tưởng tôi mới là con chim hoàng yến được bao nuôi.

 

Suốt ngày mong ngóng "ông chủ" tới thăm.

 

Mấy lần như vậy, cho dù tôi có hiền đến đâu thì cũng bắt đầu thấy bực.

 

Hai vạn đã chuyển cho anh rồi.

 

Hai tuần trôi qua chỉ hôn môi thôi, cảm giác lỗ quá rồi đấy!

 

Thế nên, có một hôm, khi Tưởng Xác lại đến quán, tôi cố ra vẻ hung dữ mà trách anh không chuyên nghiệp trong công việc được bao.

 

“Tôi thấy anh như vậy là không ổn chút nào, nhận tiền rồi mà không làm việc.”

 

Hôm nay trên người Tưởng Xác không dính bẩn.

 

Vì thế anh trực tiếp bước vào quầy của quán cà phê tôi, nhân lúc không có khách, cứ chốc chốc lại hôn nhẹ lên mặt tôi.

 

Anh dường như rất thích hôn tôi.

 

Đặc biệt là hôn lên mặt.

 

Mỗi lần hôn một cái sẽ để lại hai dấu nhỏ, rất nhanh sẽ mờ đi, nhưng anh lại chẳng thấy chán.

 

Nghe tôi nói, anh nhếch môi, giọng pha lẫn chút lêu lổng:

 

“Em lầm bầm cái gì mà như muỗi kêu thế, nói to lên chút xem nào.”

 

“…”

 

Tôi hít một hơi, nâng cao giọng, nghiêm túc nói:

 

“Tưởng Xác, tôi… tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện nghiêm túc.”

 

“Nói gì cơ?”

 

“Khụ, đã nhận tiền rồi mà không làm tròn trách nhiệm của một chú chim hoàng yến, thì phải trừ lương.”

 

Tưởng Xác nhướng mày.

 

Anh nghiêng người lại gần, chăm chú quan sát tôi.

 

“Thư Nhiên, ai bảo em nhát gan chứ, gan to thế này cơ mà?”

 

“Này, tôi đột nhiên có một câu hỏi, sao em lại muốn bao nuôi tôi?”

 

Người mắc chứng sợ xã giao như tôi, sợ nhất chính là bị người ta nhìn chằm chằm như thế này mà trêu chọc.

Loading...