PHU QUÂN TA LÀ ÁM VỆ - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-05-04 09:24:57
Lượt xem: 1,023

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mọi người đều ngẩn người.

 

Thấy ta chỉ lên biển hiệu ghi tên cửa tiệm, chúng thì thào bàn bạc một hồi, rồi bảo nhận nhầm người mà bỏ đi.

 

Lòng ta bứt rứt khó chịu, giao cửa tiệm cho Tiểu Phong rồi quay về nhà.

 

Đang cuốc đất trong viện tính trồng ít thảo dược, thì Cảnh Trạm mang theo một nữ tử trở về.

 

Ta vốn đang bực, thấy cảnh ấy thì lửa giận bốc lên đầu, ném cuốc, mặc kệ tay còn đầy bùn, nắm cổ áo hắn lôi lại:

 

“Nàng ta là ai?!”

 

Nữ tử kia dáng vẻ yếu ớt, thấy bộ dạng ta như muốn g.i.ế.c người, lập tức trốn sau lưng Cảnh Trạm, khiến ta càng thêm điên tiết.

 

Cảnh Trạm gỡ tay ta ra, cau mày nói:

 

“Nhĩ Nhĩ, đừng làm loạn.”

 

“Cảnh Trạm! Ta hỏi chàng – nàng ta là ai!!”

 

Ta vớ lấy cây gậy gỗ to, chỉ cần hắn dám nói là thiếp thất, ta lập tức phang c.h.ế.t cả hai!

 

“Tỷ… ta…” – nàng ta vừa mở miệng, ta và Cảnh Trạm đồng thanh quát:

 

“Im miệng.”

 

Cảnh Trạm kéo ta vào phòng, ta giận quá đến tủi thân, nước mắt muốn trào ra.

 

“Khóc gì chứ? Ngốc quá rồi.”

 

Hắn khẽ lau khóe mắt ta, kiên nhẫn giải thích:

 

“Nàng ta là nhân chứng có thể lật đổ đám người Quý phi. Bên Thái tử thì khó giấu người, chỉ có ta là đã thành thân, tiện mang về một vài ngày, đợi thời cơ rồi sẽ ổn.”

 

Cơn giận trong ta dịu đi, vẫn oán trách:

 

“Vậy sao chàng không nói sớm, để ta hiểu lầm.”

 

Hắn bật cười, rạng rỡ như ánh dương, khiến ta ngây dại nhìn.

 

Hắn nhìn ta đầy cưng chiều:

 

“Không ngờ nàng lại giận như thế, ta không muốn nói nhiều trước mặt người ngoài.”

 

“Vậy với ta thì chàng lại nói nhiều?” – ta ngoảnh mặt.

 

Hắn kéo tay ta lại, nhẹ nhàng lau đi vết bẩn:

 

“Không nói thì sợ bị nàng đánh chết.”

 

…Thôi được, có khi ta thật sự đánh c.h.ế.t hắn mất.

 

Cảnh Trạm nói chuyện quan phủ giao cho hắn lo liệu, ta chỉ cần trông nom cho tốt nữ tử kia.

 

Hắn bận đến độ không rảnh thở, mỗi đêm ta ngủ rồi hắn mới trở về, trên người luôn vương mùi huyết khí.

 

“Phu quân, nếu không đánh lại, chàng cứ chạy, sống là quan trọng nhất, được không?”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Ta khó khăn chờ hắn về, trong lòng lo lắng không nguôi.

 

Hắn ôm ta, nhẹ giọng nói:

 

“Chỉ khi Thái tử còn sống, ta mới có thể sống.”

 

Lòng ta thắt lại:

 

“Vậy… A Cửu, huynh ấy còn sống được chăng?”

 

Ta chưa hỏi vì sao hôm ấy hắn vừa cho người đưa quà sinh thần đến, liền có kẻ đến bắt ta.

 

Trông bộ dạng Cảnh Trạm, e là hắn biết gì đó về cuốn sổ nọ.

 

Hắn xoa đầu ta, lời lẽ chắc nịch:

 

“Còn sống. Ta sẽ không để nàng đau lòng đâu.”

 

Quả thật, hắn không khiến ta đau lòng, nhưng lại khiến ta suýt bị hù chết.

 

Sáng sớm hôm ấy, hắn dẫn nữ tử kia rời phủ, đến tối, ta bị người bắt đến ngục thất phủ nhà mẹ đẻ Quý phi.

 

Cảnh Trạm cùng mấy người khác bị trói vào cột, khắp thân mình là m.á.u me loang lổ.

 

Ta bị ném xuống đất, hắn rõ ràng ngừng thở trong một thoáng.

 

Ta nhìn hắn, nước mắt tràn mi, đôi mắt hắn đỏ bừng, ra hiệu trấn an, bảo ta đừng sợ.

 

Một nam nhân âm hiểm tay cầm sắt nung đỏ, chậm rãi bước đến trước mặt Cảnh Trạm, cười lạnh:

 

“Mồm ngươi cứng thật… Nhưng…”

 

Hắn bỗng quay lại nhìn ta, nụ cười ghê rợn:

 

“Vị muội muội của Cửu công công, thê tử ngươi, xem nàng có cứng rắn được như ngươi không.”

 

“Đừng động vào nàng!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/phu-quan-ta-la-am-ve/chuong-7.html.]

Cảnh Trạm cùng một người khác đồng thời quát lớn.

 

Nam tử ấy bật cười:

 

“Ta bày mưu tính kế mới bắt được các ngươi, không phối hợp thì ta thật khó mà không động đến nàng.”

 

Hắn vừa bước quanh ta, ta liền vội vã lên tiếng, giọng thành khẩn:

 

“Đại nhân, ngài muốn hỏi gì cứ hỏi, ta biết hết!”

 

Cả căn phòng im phăng phắc.

 

Ta cười nịnh nọt:

 

“Huynh trưởng và phu quân ta có chuyện gì đều kể với ta, chỉ cần không g.i.ế.c ta, chuyện gì ta cũng nghe theo.”

 

Hắn vứt thanh sắt đỏ, túm lấy ta, trầm giọng:

 

“Nộp sổ sách và cô nương nhà họ Tô ra đây, ta tha cho ngươi một mạng.”

 

Hắn nheo mắt:

 

“Dám giở trò, mấy đứa nhỏ trong quán nhà ngươi, ta chặt ra cho chó ăn.”

 

Ta gật đầu lia lịa, ngả người làm nũng:

 

“Đại nhân ~ người ta nghe lời ngài hết mà.”

 

“Ngài cởi trói cho người ta đi. Nhìn xem phu quân rẻ tiền của ta lại trừng mắt với ta kìa! Vô dụng thật, để ta g.i.ế.c hắn luôn cho xong ~”

 

Hắn thích thú thả tay, giọng lả lơi:

 

“Tiểu mỹ nhân, đi đi, g.i.ế.c hắn cho ta xem.”

 

Thuộc hạ hắn cười rộ cả lên, Cảnh Trạm nhìn chằm chằm ta không rời mắt.

 

Hắn ra hiệu đừng manh động, nhưng ta không thể để hắn chịu thêm khổ sở nào nữa.

 

Nam tử ấy vòng tay ôm ta, ép sát tới gần Cảnh Trạm, ta hít sâu một hơi, bất ngờ xoay người ném hắn qua vai, đập mạnh xuống đất, tay siết cổ hắn, tay kia nhặt lấy đao, c.h.é.m đứt xích trói trên người Cảnh Trạm.

 

Biến cố quá nhanh, chẳng ai kịp phản ứng, đến khi họ nhận ra thì cục diện đã hoàn toàn đảo ngược.

 

Chân váy ta hơi vấy bẩn, còn bọn chúng thì bị đánh đến kêu cha gọi mẹ.

 

Cảnh Trạm bế ta rời khỏi địa lao, ta quay đầu lại, nhổ một bãi lên tên kia:

 

“Đánh nhau kiểu đó thì nên luyện thêm đi.”

 

Rời khỏi Cao phủ xong, họ phải lập tức quay về hoàng cung hợp binh.

 

Cảnh Trạm muốn đưa ta về trước, ta lắc đầu:

 

“Để ta theo chàng. Ta không muốn lại một mình chờ đợi.”

 

Cảnh Trạm cau mày, lạnh lùng từ chối:

 

“Không được. Trời sáng ta sẽ về.”

 

Ta hôn nhẹ lên má hắn:

 

“Ta sẽ không làm vướng chân chàng, chỉ muốn được cùng tiến cùng lùi.”

 

Hắn thoáng do dự.

 

“Phu quân~ được không hở——”

 

Lần đầu tiên ta kéo dài giọng làm nũng, hắn liền đầu hàng:

 

“Vậy nàng không được liều lĩnh như vừa rồi nữa.”

 

Nhìn cổ tay hắn m.á.u thịt lẫn lộn do giãy giụa thoát thân, ta xót xa, hít mũi:

 

“Ta không phải bốc đồng. Là ta… không đành lòng để chàng đau thêm một phần nào.”

 

Hắn vốn đang bế ta chạy vội, nghe ta nghẹn ngào thì dừng lại.

 

Hắn khẽ véo má ta, ánh mắt vô vàn dịu dàng:

 

“Đây là mệnh của ta, nàng không cần lo.”

 

Ta nhớ lại từng vết thương cũ mới chồng chất khắp người hắn, bực bội nói:

 

“Nhưng chàng là phu quân của ta, ta đương nhiên phải lo.”

 

Hắn khẽ thở dài, ôm ta tiếp tục lao nhanh về hướng hoàng cung.

 

Tới bên ngoài cung môn, hắn tung người một cái đã lên đến mái ngói cung điện.

 

Đây là lần đầu tiên ta đứng trên cao như vậy, nhìn ngói đỏ tường son, không kìm được cảm thán:

 

“Cảnh Trạm của ta đúng là thiên hạ vô song.”

 

Hắn suýt trượt chân, nghiến răng quát:

 

“Im miệng.”

 

Ta cười toe toét, ngoan ngoãn rúc trong lòng hắn.

Loading...